Thường Thâm bước vào xách Thường Uyển quay về chỗ.
Thường Uyển bất đắc dĩ, chỉ có thể ngồi trên sô pha nghe Ân Lệ Viện nói chuyện với mấy người kia.
Sau khi Thường Thâm ngồi xuống, Thường Uyển lại dán lên, giống y như kẹo mạch nha, ôm anh trai không buông tay trước mặt bao nhiêu người.
Ân Lệ Viện đang nói chuyện với Uông Tư Du về giới thời trang, thường ngày Ân Lệ Viện rất thích mua sắm, tuổi tác lại không quá lớn, Uông Tư Du lại hiểu biết nhiều, hai người nói tới nói lui, mới trong chốc lát đã không ngừng vang lên tiếng cười. Nói đến mức quên luôn đứa con gái ruột là Thường Uyển.
Thường Uyển chỉ có thể tìm niềm vui trên người anh trai. Véo véo eo anh, lại móc móc cúc áo sơ mi của anh, cởi cúc áo trên cùng. Tay nhỏ có chút lạnh vói vào cổ áo anh.
Yết hầu Thường Thâm lên xuống, đôi mắt sâu thẳm, kéo bàn tay nhỏ không an phận của em gái qua một bên. Sau đó sửa lại cổ áo, đôi chân dài vốn dĩ đặt song song dang rộng trên đất, bây giờ biến thành đùi phải nâng lên đè lên trên chân trái.
Thường Uyển chơi khăm thành công, lén lút cười trộm trong lòng.
Sau đó càng thêm quá mức mà thò lại gần, thở vào bên tai anh.
“Thường Uyển!”
Ân Lệ Viện đang nói chuyện rất nhiệt tình với Uông Tư Du đột nhiên lạnh giọng gọi tên cô, Thường Uyển sợ tới mức vội vàng ngồi đoan chính.
“Lại quậy anh con nữa thì đi chơi với Quả Cầu Sắt!”
Thường Uyển lúc này mới thành thật.
Quả Cầu Sắt là con chó mà cha của Thường Uyển nuôi, tuổi đã lớn. Là một con chó vừa đen vừa xấu, lúc nó còn nhỏ người yêu cái đẹp là Thường Uyển trực tiếp gọi nó là cục than.
Không biết Quả Cầu Sắt có nghe hiểu biệt danh mà Thường Uyển đặt cho nó hay không, khi còn nhỏ thường xuyên đuổi theo Thường Uyển kêu gâu gâu, sau đó còn cắn Thường Uyển. Làm Thường Uyển vừa bị đau vừa bị dọa sợ, oa oa khóc lớn, ngay cả Thường Thâm cũng không thể dỗ dành an ủi cô được.
Bởi vì lần đó bị nó cắn, dẫn tới sau này Thường Uyển vừa nhìn thấy Quả Cầu Sắt liền sợ hãi.
Nhưng năm đó Quả Cầu Sắt đã cùng xông pha chiến trường với cha Thường, tương đương với chiến hữu vào sinh ra tử, cảm tình sâu nặng như sinh mệnh của nhau, nói thế nào cha Thường cũng không chịu tiễn Quả Cầu Sắt đi, cho nên vẫn luôn nuôi nó trong nhà.
Những lúc Thường Uyển xuất hiện cùng lúc với Quả Cầu Sắt, hoặc là cô trốn nó, hoặc là nó đã bị xích lại.
Thật vất vả mới tới giờ ăn cơm, cơm nước xong Ân Lệ Viện lại hàn huyên với cậu của bọn họ trong chốc lát mới tiễn người đi.
Quay đầu lại phòng khách liền xụ mặt dạy dỗ Thường Uyển.
“Uyển Uyển, con bao nhiêu tuổi rồi mà còn dính anh con như vậy, làm em mà không có dáng vẻ của người làm em chút nào.”
“Con làm sao chứ? Dính anh trai cũng không phạm pháp.” Thường Uyển già mồm.