Bóng trắng bên ngoài cửa sổ dường như không thể chịu đựng nổi đả kích lảo đảo muốn ngã. Tức giận và khoái ý trong lòng Hoàng Thượng rối rít chuyển hóa thành dục hỏa, hắn vội vàng cởi vạt áo lấy dươиɠ ѵậŧ đã cứng lên, một chưởng vỗ lên mông vểnh của Hứa Liễm: "Xoay người lại, mông vểnh lên."
Dươиɠ ѵậŧ của Hoàng thượng hết sức hùng vĩ, thậm chí còn thô hơn trong xuân cung đồ vài phần. Trước giờ Hứa Liễm nghe cung nhân nói dươиɠ ѵậŧ trong xuân cung đồ đều là cố ý vẽ lớn. Chuyện này... Một thứ lớn như vậy, làm thế nào có thể vào được. Hứa Liễm vừa si mê vừa sợ hãi, sợ hãi quỳ gối trên giường, để chỗ kín mềm mại nhất hoàn toàn lộ ra trước mắt Hoàng huynh, thấp thỏm bất an nhắm mắt lại chờ đợi thống khổ cùng vui vẻ.
Chỉ một qυყ đầυ chen vào đã khiến Hứa Liễm phát ra tiếng rêи ɾỉ dài. Y thở hổn hển, đau đớn đến nỗi nước mắt rơi xuống: "Hoàng huynh... Hoàng huynh đau quá... Đau quá..."
"Trẫm đã nói, đau phải nhịn." Hoàng Thượng nắm eo y phòng ngừa vật nhỏ này đổi ý giữa chừng.
Hứa Liễm giãy dụa không được, bắt đầu khóc lóc: "Hoàng huynh ta không được... Thật sự, ưʍ... Thật sự không vào được..."
"Vào được." Hoàng Thượng dùng sức đâm một cái, dươиɠ ѵậŧ thô dài đi vào một nửa.
Hứa Liễm đau đến mức chỉ có thể nức nở hít vào, thiếu niên mười sáu tuổi cảm thấy vừa đau vừa uất ức: "Hoàng huynh ta... Ta không thích ngươi!"
"Nhưng lần này trẫm sẽ không bỏ qua cho ngươi." Tuy rằng phản ứng của Hứa Liễm lớn, nhưng huyệt khẩu bị mở ra cũng không có chút dấu hiệu bị thương, Hoàng Thượng yên tâm lại hung hăng đâm vào nửa tấc. Cơ thể này, có lẽ... Trời sinh nên thừa hoan dưới hông hắn.
Tóc lộn xộn đã dán vào má của mình, có chút ngứa. Thần chí Hứa Liễm mơ hồ giơ tay lên phía sau muốn sờ: "Đều... Tất cả đều đi vào..."
Hoàng Thượng nắm lấy tay y đặt ở chỗ hai người giao nhau, để Hứa Liễm cảm nhận được côn ŧᏂịŧ nóng hổi và huyệt khẩu bị mở ra hoàn toàn.
Cảm giác sờ bằng tay còn lớn hơn cả mắt nhìn thấy, Hứa Liễm cuống quít rút tay về. Vật cứng đi quá sâu trong ruột , đâm đến hàm răng y ê ẩm: "Như vậy ... Lớn như vậy... Làm sao có thể đi vào chứ..."
Hoàng Thượng thấy y thích ứng, vì thế rời khỏi nửa tấc lại hung hăng đâm vào.
Trong miệng Hứa Liễm tràn ra một tiếng kêu đau đớn mềm mại đáng yêu, ruột thịt kéo ma sát, làm cho y có một loại ảo giác kinh khủng huyệt nhục sẽ bị kéo ra ngoài cơ thể, rêи ɾỉ đều mang theo nức nở: "Hoàng huynh ưʍ... Nhẹ một chút... Nhẹ một chút được không..."
Tiếng nói khàn khàn y khóc lóc cầu xin quá động lòng người, biên độ hoạt động của hoàng thượng càng lúc càng lớn, sau khi rút ra lại dùng sức cắm vào chỗ sâu nhất. Tuy rằng Hứa Liễm kêu không chịu nổi nhưng lần nào huyệt nhục cũng quấn chặt lấy dươиɠ ѵậŧ của hắn, tiết ra càng ngày càng nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ làm cho trong khe đít ướt đến loạn thất bát tao, ngay cả lông dưới hông hắn cũng ướt sũng.
Một cơ thể tuyệt vời như vậy, hai năm trước đây nên được thưởng thức thực tốt, tại sao phải kéo dài cho đến hôm nay. Hoàng Thượng lại xâm nhập sâu hơn, qυყ đầυ hung hăng mài giũa ở hoa tâm Hứa Liễm .
Hứa Liễm chịu không nổi điều này nhất, hai chân nhũn ra qùy xuống cầu xin, thần trí không rõ khóc lóc: "Hoàng huynh đừng mài... Không cần nữa..."
"Vì sao không cần?" Hoàng Thượng mê luyến bóp eo mảnh khảnh mềm dẻo của thiếu niên , ác ý dùng sức chống vào điểm kia: "Ta cảm thấy ngươi rất thích."
Nước mắt đan xen với mồ hôi trên mặt Hứa Liễm , y liều mạng lắc đầu giãy dụa khóc: "Thật sự không cần... Hoàng huynh ta sai rồi... Không cần! ! ! !" Phía trước vẫn chưa từng bị đυ.ng chạm y đang mãnh liệt tiết ra trong kɧoáı ©ảʍ , sau khi cao trào, ruột thịt cực kỳ mẫn cảm mềm nhũn bao lấy dươиɠ ѵậŧ vẫn cứng rắn như cũ của hoàng thượng .
Hai mắt Hứa Liễm thất thần nằm sấp trên đệm chăn, bắp đùi trắng nõn mềm mại hơi run rẩy trong dư vị cao trào.
Hoàng Thượng chậm rãi rút dươиɠ ѵậŧ chưa từng phát tiết ra, lúc Hứa Liễm thở phào nhẹ nhõm lại chen vào một lần nữa .
Tinh lực thể lực của Hứa Liễm cũng không bằng hoàng huynh y, lúc này ngay cả khí lực khóc lóc cũng không có, nghẹn ngào nhỏ giọng nỉ non: "Hoàng huynh ưʍ... Đừng chen vào... Sẽ... Sẽ hỏng..."
"Không." Hoàng Thượng ôm thân thể mềm nhũn của y vào trong ngực, bàn tay dùng sức vuốt ve bụng y, "Liễm nhi còn phải sinh thái tử cho Hoàng huynh, sẽ không hỏng."
Tư thế ngồi khiến dươиɠ ѵậŧ của Hoàng thượng tiến sâu hơn, ép chặt vật cứng trong phủ tạng, bàn tay thô ráp vuốt ve bụng dưới, thậm chí còn khiến Hứa Liễm sinh ra ảo giác mình đã mang thai. Bàn tay mảnh khảnh mềm mại của thiếu niên đặt lên mu bàn tay nam nhân, trái tim thỏa mãn như được hiến tế để hoàng huynh bắn vào chỗ sâu nhất.
Ta nguyện vì hoàng huynh sinh con, là tự ta nguyện ý.