"Hoàng huynh! Hoàng huynh! "Hứa Liễm sải bước xông vào tẩm cung hoàng thượng. Thái giám cung nữ đều biết tính tình của vị tiểu vương gia này nên không ai dám ngăn cản, đành phải nhanh chóng bước từng bước muốn đi bẩm báo trước một tiếng.
Hứa Liễm giơ tay lên quất một roi, quất đến thái giám đang cố gắng đi trước mặt y kêu rên một tiếng, ngã xuống đất không dậy nổi. Giữa hai hàng lông mày xinh đẹp không gì sánh được nổi lên ba phần lệ khí: “Bổn vương đến trong cung hoàng huynh, khi nào cần các ngươi lắm mồm?”
Tiểu vương gia Hứa Liễm, lúc đầy tháng, đại tế tư trong cung ba quỳ chín lạy trước thần linh, cầu được cho y một chữ "Liễm", nhưng tính tình tiểu tổ tông này thô bạo. Một khi không vừa lòng, cung nhân hầu hạ không tàn cũng phế. Chỉ có ở trước mặt Hoàng Thượng, tiểu tổ tông có thể miễn cưỡng chịu được đôi câu uất ức.
Vết thương sau lưng thái giám kia có thể nhìn thấy cả xương, chỉ chốc lát sau máu đã chảy đầy đất, cũng không biết còn có thể sống được hay không.
Hứa Liễm một lòng nhớ tới hoàng huynh của y, ném roi dính máu lập tức xông vào, hết sức phấn khởi: "Hoàng..." Một chữ chặn ở trong cổ họng còn chưa phun ra, Hứa Liễm sững sờ tại chỗ, đôi mắt xinh đẹp vốn hàm chứa thiên hồ xuân thủy vạn lần nhu tình nhất thời tràn ngập sát khí.
Hoàng Thượng ôm lấy một người, người nọ khoác chiếc áo vải trắng mỏng manh, mặt mày như họa nhẹ nhàng thoáng nhìn, không kiêu ngạo không kiêu ngạo đứng dậy hành lễ: "Tham kiến Vương gia. ”
Nếu không phải Hứa Liễm ngại roi dính máu bẩn, thì hắn ta còn chưa dứt lời đã chết rồi.
Hoàng Thượng đẩy người nọ ra phía sau, giương mắt nói: "Liễm nhi, ngươi đến làm gì vậy?”
Hứa Liễm đành phải tạm thời buông bỏ ý niệm gϊếŧ người, ngoan ngoãn chạy đến trước người Hoàng Thượng, túm tay áo hắn làm nũng: "Hoàng huynh, qua nửa tháng là sinh nhật mười sáu tuổi của ta." Dung mạo y phi phàm, một một nụ cười đã đẹp đến câu hồn, nếu không phải tính cách quá mức ngoan độc, đại thần trong triều đều sẽ thích nhìn y thêm vài lần.
Hoàng Thượng buông lỏng vòng eo mảnh khảnh mềm dẻo của đệ đệ. Nghĩ thầm y còn chưa tới mười sáu tuổi, không quá giống một đứa trẻ, nhưng cũng không phải người lớn. Dáng người và làn da đang ở độ tuổi quyến rũ nhất. Trên mặt mày cố ý học phong tình quyến rũ, ngây ngô một chút, là đủ trí mạng rồi.
Hứa Liễm mềm mại dán lên người ca ca y, cảm giác được một vật cứng nóng rực dưới háng hoàng huynh đang kề vào bụng y, trong lòng mừng thầm, khẩn trương nhẹ nhàng cắn môi dưới. Y biết động tác này mê người cỡ nào, lần trước khi y làm như vậy, thị nhân bên cạnh nhìn đến tâm hồn ngây dại, lúc bị y cắt đầu trên mặt cũng đều là si mê.
Nhưng Hoàng Thượng nhẹ nhàng đẩy y ra: "Trẫm hạ lệnh tổ chức cho ngươi một yến hội náo nhiệt nhất, như thế nào?”
Hứa Liễm suy sụp mặt, bất mãn hô: "Hoàng huynh!”
Hoàng Thượng lại quay đầu lại nhìn bạch y nhân kia một cái, nói với Hứa Liễm: "Ngươi còn nhỏ, chúng ta đã nói chờ ngươi mười tám tuổi.”
“Vậy thì có liên quan gì!” Hứa Liễm vừa nóng vừa tức, vì sao Hoàng huynh không chịu muốn y, vì sao hoàng huynh rõ ràng có cảm giác phải đẩy ra! Chẳng lẽ, chẳng lẽ là bởi vì người ở bên cạnh kia?
Tính cách Hứa Liễm nóng nảy ngoan độc, tức giận vừa nổi lên lập tức cầm một chiếc đũa đâm vào mắt bạch y nhân: "Ta để cho hắn biến thành người mù lập tức không nhìn thấy! ”
Hoàng Thượng ngăn tay y lại, sắc mặt hắn trầm xuống: "Liễm nhi. ”
Hứa Liễm cuống quít buông tay ném đũa, uất ức nhìn Hoàng Thượng: "Hoàng huynh ngươi… ngươi làm ta đau quá." Y vốn có một đôi mắt hoa đào, ngũ quan còn chưa hoàn toàn mất đi sự ngây thơ của trẻ con, ánh mắt đỏ bừng như vậy, Hoàng Thượng quả nhiên buông tay.
"Liễm nhi. " Hoàng Thượng đè nén lửa giận của mình tận lực dịu dàng vuốt ve tóc y: "Hoàng huynh chờ ngươi lớn lên. ”
“Hiện tại cũng có thể!” Hứa Liễm bám lấy bả vai hắn, vừa dứt lời lập tức xấu hổ đỏ mặt, không dám nhìn hoàng huynh y, giọng nói cũng nhỏ như muỗi lầm bầm: "Ta vốn. …Vốn là của Hoàng huynh..."
Trên mặt Hoàng Thượng đã có chút không kiên nhẫn, nhưng Hứa Liễm không nhìn thấy.
Thật vất vả mới đuổi được đệ đệ khó chơi này, lúc này Hoàng Thượng mới nhẹ nhàng ôm lấy vai bạch y nhân: "Trừ Lan, Hứa Liễm bị chiều hư, đệ ấy không làm ngươi tổn thương chứ?”
Hứa thị hoàng tộc lập quốc Bắc Hải sáu trăm năm, các đời đều là nội bộ lấy nhau. Thần điển có ghi chép, nếu huyết thống hoàng thất có hỗn tạp, sẽ có đại họa từ trên trời rơi xuống.
Chỉ là thế hệ này, trong hoàng tộc chỉ còn lại huynh đệ Hứa Tẫn và Hứa Liễm. Hứa Liễm mến mộ huynh trưởng, lại tìm ra phương pháp thụ thai của nam tử trong thần điển, thuyết phục triều thần cùng tế tư chuyển hóa mình thành người có thể mang thai.
Y là hoàng tộc Hứa thị duy nhất ngoại trừ đương kim hoàng thượng. Hứa Liễm tràn đầy tin tưởng đối với việc này , Hoàng huynh... Hắn sẽ chỉ thuộc về y.