Đồ Đệ Diêm Vương 4: Cổ Nguyệt

Chương 23: Mày có biết bố mày là ai không

Trần Phong theo lời thầy, lặng lẽ tiến đến, hắn càng ngày càng tiến gần về phía đầu đoàn người hơn, vì hắn sợ rằng Tuyết Mai đang đi phía trước. Quan sát một hồi thì cũng thấy Tuyết Mai, cô đang đi lặng lẽ, khuôn mặt vô hồn, rất dễ tìm thấy cô vì Tuyết Mai đang đang mặc bộ đồ tân nương màu đỏ, khác hẳn với những hồn ma khác hầu hết đều mặc vải liệm trắng. Trần Phong tiến tới gần đoàn người rồi lặng lẽ chen vào trong, hắn cứ lách dần, lách dần lên trước từng người một. Hắn quên mất rằng, vì cũng mặc quần áo chú rể nên hắn cũng đang rất nổi bật giữa đoàn người. Có đôi mắt đang nhìn hắn chằm chằm…

Lách được tới chỗ Tuyết Mai thì Trần Phong đang đứng ngay sau lưng cô, hắn khẽ vỗ vào vai nhưng không thấy cô quay lại, khẽ gọi nhưng không thấy cô trả lời. Hắn thầm gọi thầy Tú nhưng cũng không được. Đang không biết làm thế nào thì có tiếng thầy Tú vang bên tai, nhưng nghe như kiểu tín hiệu kém:

- Alo! Sao rồi, ngươi… tìm thấy con bé chưa?

- Cái đường hotline của thầy làm sao vậy, gọi mãi mà không được. Tôi đang đứng sau cô ấy đây, nhưng tôi gọi mà không nói gì cả

- Con bé đang bị phong ấn thần hồn, ta giờ sẽ khai khẩu cho nó, cũng là phá giải phong ấn luôn

Rồi bất chợt nghe thấy tiếng thầy Tú gấp gáp:

- Nguy rồi, có kẻ đã phát hiện ra ngươi, ta không thể duy trì giao tiếp với ngươi được nữa. Nghe kỹ đây, thấy cột sáng ở đâu thì hãy lập tức chạy đến đó, nếu không ngươi sẽ vĩnh viễn bị giữ lại ở Âm giớiiiiii…

Vừa nói xong thì tiếng thầy Tú tắt ngúm, chỉ còn lại mình Trần Phong khiến hắn phải tự nghĩ cách xoay sở. Hắn lặng lẽ đi theo Tuyết Mai một đoạn thì bỗng thấy cô có phản ứng lạ, những sợi chỉ đỏ trên miệng dần tan biến, cơ thể động đậy có hồn hơn, con mắt bắt đầu cử động. Tuyết Mai đã hoàn toàn tỉnh táo, cô nhìn thấy cảnh vật xung quanh thì hoảng hốt, đang định hét lên thì Trần Phong từ đằng sau tiến tới, bịt chặt lấy miệng cô rồi nói nhỏ vào tai:

- Anh đây, Trần Phong đây, em bình tĩnh cứ bước tiếp đi, đừng sợ!

Tuyết Mai nghe thấy giọng của Trần Phong thì trấn tĩnh lại, hắn nhẹ nhàng bỏ tay bịt miệng ra, lúc này cô mới hỏi:

- Chúng ta đang ở đâu, đang đi đâu đây?

- Em phải thật bình tĩnh nghe anh nói, chúng ta đang tiến vào cổng Địa ngục

Cô suýt đổ gục, may sao Trần Phong đã đoán trước tình hình nên vội đỡ cơ thể cô bước tiếp:

- Đừng sợ! Sư phụ sẽ cứu chúng ta, khi nào nhìn thấy ánh sáng trên trời chiếu xuống thì bằng mọi giá phải chạy thật nhanh đến đó

Tuyết Mai gật đầu đồng ý, cô cũng ngoái lại nhìn Trần Phong, thấy hắn đang mặc đồ tân lang, còn mình mặc đồ tân nương nên cũng hơi ngượng ngùng. Còn chưa kịp nói thêm câu gì thì có một toán Quỷ sai hung tợn đi đến, trong đám có cả những hồn ma được mặc quần áo đàng hoàng như trên Dương giới nữa. Bọn chúng tới gần Tuyết Mai và Trần Phong, hình như được quỷ sai bảo kê nên có một thằng thanh niên trong số đó không nói không rằng, tới túm lấy tay cô lôi đi. Trần Phong điên tiết, đã sẵn máu nóng trong người rồi, tự nhiên lại bị cướp người một cách trắng trợn, hắn quên mẹ luôn lời thầy Tú vừa mới dặn xong là không được gây náo loạn, rồi tới túm lấy tay Tuyết Mai kéo lại:

- Này! Này! Này! Chúng mày có biết bố mày là ai không hả, người của tao mà cũng dám dẫn đi à?

Thằng thanh niên kia quay lại, xì xà xì xồ tiếng Tàu mà hắn không hiểu, nhưng Tuyết Mai hiểu, vì cô đã ở cùng Mộc Tử và thầy Tú từ bé rồi. Cô dịch lại cho hắn, đại khái thằng thanh niên đó là chồng cô trong lễ Minh hôn, nó đến đón cô về nhà chồng tại Phong Đô Thành.

Trần Phong nghe loáng thoáng thế thôi chứ hắn cũng không cần biết nhiều, dám cướp người trước mặt hắn thì đúng không khác nào bị vả vào mặt, mặc thằng thanh niên kia còn đang ba la mô tê cái gì đó, Trần Phong lao tới túm cổ nó vả đôm đốp vào mặt, thụi luôn mấy quả tím con mắt. Đám quỷ sai đã được thuê từ trước thấy chủ đầu tư bị dần nhừ tử như vậy liền xông lên, đè Trần Phong xuống. Tự cảm thấy sức mạnh của đám quỷ sai không nhiều, hắn hoàn toàn có thể đánh lại, đang định vùng lên thì chợt bọn quỷ sai quỳ hết xuống trước mặt hắn, cả mấy thằng đang đè hắn cũng đồng loạt quỳ xuống, thì ra chúng đã nhìn thấy miếng ngọc bài Trần Phong đeo ở cổ, lúc giằng co mà lộ ra ngoài, bọn quỷ sai đều đồng thanh:

- Thiếu điện chủ!

Biết mình đã lật ngược được tình thế một cách nhẹ nhàng mà không cần dùng đến sức, Trần Phong nghĩ thầm: “Không biết cái chức vị thợ lắp đèn Rạng Đông của sư phụ lớn thế nào mà chúng cung kính thế nhỉ ?”

Dù sao đã mang tiếng Thiếu điện chủ, cũng nên ra tay cho ra dáng Boss lớn một tí, Trần Phong móc mấy thỏi vàng ra ném cho bọn chúng, đám quỷ sai nhặt lên rồi cảm tạ. Còn đám hồn ma đi cùng kia thấy đám quỷ sai mình thuê quỳ rạp xuống đất là đã thất kinh rồi, có lẽ thân phận của Trần Phong trong Âm giới cũng không phải vừa, bọn Quỷ sai còn phải gọi hắn là Thiếu điện chủ cơ mà, rất có thể hắn là đệ tử của ai đó trong Thập điện, vậy mà chúng dám cướp người trước mặt hắn. Đám quỷ sai cáo từ Trần Phong rồi ra hiệu cho mấy hồn ma kia quay lại, nhưng cái thằng mả mẹ này cũng không có yên, nếu hắn chịu nín nhịn đi tí thì đã êm chuyện rồi.

Hắn giơ tay chỉ vào đám hồn ma vừa tới cướp người rồi nói:

- Ê này này! Đi đâu hả? Cứ thế mà đi à? Không xin lỗi câu nào cứ thế mà đi à?

Đám hồn ma kia chỉ nghe thấy tiếng nói thì quay lại, tuy không hiểu Trần Phong nói gì nhưng thấy hắn giơ tay vẫy vẫy quay lại, sẵn biết hắn thân phận không tầm thường nên cũng không dám trái. Vừa mới bước tới gần thì cái thằng cục súc này lao tới đạp vào thằng thanh niên vừa rồi khiến nó ngã lăn lông lốc, rồi hắn tiếp tục xông đến, đè hẳn lên người nó mà đấm túi bụi, vừa đấm vừa chửi:

- Con mẹ mày dám cướp người của tao, mày có biết bố mày là ai không hả? Hả?

Đám quỷ sai vội xông tới, xách vào hai nách rồi kéo Trần Phong ra, hắn vẫn cố đạp chân về phía thằng thanh niên kia:

- Buông tao ra! Buông tao ra! Con mẹ nó! Tao phải đánh chết nó! À mà nó chết rồi nhỉ? Tao phải đánh tan hồn phách nó! Buông tao ra! Mày có giỏi mày buông tao ra!

Tuyết Mai tuy thấy hắn gây náo loạn vậy cô rất lo, nhưng trong lòng cũng thấy ấm áp, hắn vì cô mới xông vào tận Địa phủ rồi trút giận thay cô, dẫn tới ầm ĩ một vùng như thế.

Bỗng nhiên có một giọng nói uy áp vô cùng vang lên:

- Người của Ngũ điện cũng dám gây náo loạn trước cổng Nhất điện hay sao?