Tại hôn trường nhà trai trong khu rừng, Trần Phong sau khi đảo một hồi không tìm thấy lối khác để vào căn phòng đâu thì mệt mỏi, hắn ngồi bệt xuống đất, mùi hương của thức ăn làm hắn cồn cào ruột gan, dạ dày thắt cả lại, ợ cả dịch vị, chảy cả nước dãi ra ngoài. Sẵn có bàn cỗ không ai ngồi, canh nóng và gà luộc trên bàn, Trần Phong đánh liều vặt cái đùi gà đưa lên miệng. Nhưng chưa kịp cho vào mồm thì hắn lại nhớ ra một chi tiết khác, vừa rồi hắn chạy quanh nhà, đâu có thấy khu bếp đâu. Nếu không có bếp thì thức ăn này từ đâu ra?
Miễn cưỡng đặt cái đùi gà xuống trong tiếc nuối, thì hắn thấy anh Cường đang hò hét đằng xa, trong đám người túm tụm đấy:
- Mở! Mở đi! Chẵn! Chẵn! Ha ha ha! Của tôi, tôi ăn hết, tôi ăn hết…!
Anh Cường tay cầm một cái đùi gà góc tư, tay kia vơ đống tiền vàng vừa thắng được, mồm vừa uống rượu vừa xé thịt nhai nhồm nhoàm, Trần Phong tiến lại gần thì anh Cường quàng lấy cổ hắn cười lớn, hình như cũng có tí men rượu vào người:
- Này chú xem, anh thắng được cả đống tiền vàng đây này, lần này giàu to rồi! Ha ha ha
Trần Phong nhìn đống tiền vàng anh Cường mới vơ vét thì nhíu mày, đây không phải đồ mã sao, anh Cường say đến nỗi không còn nhận ra được nữa à. Hắn thỏ thẻ vào tai:
- Anh dùng vàng gì chơi với bọn chúng?
- Vàng mã! Sao? Ha ha ha
- Thế thì anh sẽ thắng được tiền gì?
Anh Cường đứng sững lại, miếng thịt gà trên tay rơi ra, ánh mắt lo sợ nhìn Trần Phong, miệng lắp bắp:
- Tiền… tiền mã!
Hai anh em cùng ngoái lại nhìn vào sới bạc, lúc này cả hai mới điếng cả người, cả đám người trong sới bạc đều đồng loại nhìn vào hai thằng, da mặt họ trắng bệch như người chết, mắt trắng dã không có điểm nhãn, môi tím đen.
Trần Phong bất giác nhìn ra xung quanh, thì tất cả thực khách ở đây cùng gia nhân đều như vậy cả. Cũng tại từ lúc vào hôn trường đến giờ hắn chỉ cúi mặt, ngoài ông bố chú rể ra thì hắn không có nhìn trực tiếp vào mặt ai, sợ bị phát hiện, với lại hắn đã chắc chắn ông đó là người sống, có hơi ấm, da mặt hồng hào, mắt có nhãn lực nên cũng không để ý thêm những người khác. Hai em nhìn nhau rồi lẳng lặng quay lưng đi, nhưng đời không như mơ, chúng nó bị hai tên cao to lực lưỡng chặn lại, cũng một khuôn mặt người chết đó. Hai tên đó hất cằm ra hiệu anh Cường phải quay lại sới bạc chơi đến cùng.
Anh Cường lúc này mới run cầm cập lên:
- Tiền… tao đầy! Tao cho chúng mày luôn, không cần phải chơi
Nhưng hai thằng kia cứ đứng im không phản ứng gì cả, Trần Phong mới khe khẽ:
- Anh cứ quay lại chơi đi, thua cho hết đi rồi một lát nữa em quay lại, chỉ có thua hết anh mới thoát khỏi bọn chúng thôi.
Anh Cường gật đầu rồi run rẩy quay lại sới bạc, những tiếng chẵn lẻ xung quanh lại được xướng lên náo nhiệt, chỉ có anh Cường là toát cả mồ hôi ra, giờ chắc cũng sợ vãi cả đái ra quần rồi.
Trần Phong rút lui khỏi sới bạc, bụng hắn vẫn đang đói cồn cào cả lên, không biết anh Cường ăn miếng thịt gà kia có làm sao không, thấy anh vẫn ngồi đó để chơi tiếp được, hắn cũng mấy lần định liều ăn thử nhưng lại thôi. Bỗng nhiên có tiếng cười trẻ con khanh khách vang vọng đằng sau lưng, hôn trường đang ồn ào là thế, tại sao hắn lại nghe rõ tiếng trẻ con như vậy. Trần Phong ngoái lại thì thấy bóng dáng đó chạy sang bên trái nhà, hắn liền bật dậy bám theo. Khi đến căn phòng có lối đi sau nhà, hắn khe khẽ hé cửa sổ nhìn vào trong, một người phụ nữ mặt cúi gằm, đang phanh bầu ngực mình ra cho con bú, nhưng điều kinh khủng hơn cả là những mạch máu trên bộ ngực ấy nổi hằn lên, mỗi lần đứa bé ấy mυ'ŧ là một lần những mạch máu đó chuyển động, giống như đứa bé kia đang uống máu thay vì uống sữa vậy. Còn đứa bé kia thì da cũng đỏ như máu, đôi mắt đỏ lòm lòm. Đột nhiên người phụ nữ đó ngẩng mặt lên, miệng rách toạc ra, nụ cười rộng đến mang tai nhìn thẳng vào Trần Phong. Đó chính là con nữ quỷ hắn nhìn thấy qua màn u quang, hắn giật mình bật lùi về đằng sau rồi khẩn trương chạy ra phía trước nhà.
Lúc này anh Cường vẫn chưa chơi xong, số tiền mã bên anh lại chất lên như núi. Trần Phong cũng hoảng hồn, không phải đã bảo anh thua hết đi sao, giờ lại thấy nhiều hơn lúc trước, nhà ông ấy in ra tiền Âm phủ còn chưa đủ hay sao?
Hắn chạy tới định căn vặn thì anh Cường đã quay ra nhìn Trần Phong khóc lóc:
- Hu hu! Chết mẹ anh rồi Phong ơi! Càng chơi càng thắng
- Anh làm cái gì vậy, càng chơi càng thắng là sao, anh không đặt hết một lần đi có phải không?
- Hu hu! Thì là vậy đó, bọn này chơi ngu quá, ai ngờ càng đặt càng thắng
Trần Phong nghĩ trong đầu: “Nếu không thua hết tiền được thì bọn ông thắng hết tiền xem chúng mày chơi thế nào?”
Quả đúng như hắn nghĩ, chơi thêm một lúc thì đám nhà cái kia cũng sạch tiền, kể cả đó là tiền Âm phủ, Trần Phong mới hất cằm:
- Sao? Giờ có mà còn cái nịt nhé!
Chưa nói xong thì thằng nhà cái tự lấy tay túm lên đầu mình, nhấc rời cả cổ ra đặt lên bàn, hắn muốn đặt cược tính mạng à? Nhưng hai anh em đó đâu có ngu, bọn chúng đều là người chết, lấy đâu ra mạng nữa mà đặt, cho chúng nó chơi với thầy Tú, thầy thua chúng thịt thầy thì còn cứu được, chứ hai anh em nó thua thì có mà thịt gà ngải cứu.
Đến lúc này thì Trần Phong hết kiên nhẫn rồi, hắn vốn là kẻ nóng tính, việc gì không tìm được căn nguyên là bắt đầu nổi khùng lên, ngay cả Tuyết Mai khi ở cùng thấy hắn như vậy cũng chỉ im lặng, còn không dám mách với sư mẫu. Hắn giơ chân đạp đổ sới bạc, đấm cho hai thằng vệ sĩ lúc nãy bay văng ra giữa sân, hai thằng đó ngã làm bàn cỗ cũng đổ liểng xiểng. Động tĩnh quá lớn khiến cả hôn trường đều nhìn về phía đó. Trần Phong xác định không có lén lút nữa, vì có thể khi hai anh em bước vào đây đã bị lộ rồi, xung quanh toàn là người chết, thì sự có mặt của người sống ở đây quá dễ để phát hiện ra, nhưng tại sao bọn chúng lại không phản ứng gì mà coi như không biết. Chỉ có thể là chúng muốn kéo dài thời gian hơn mà chưa dám động thủ. Nhưng chúng kéo dài thời gian để làm cái gì? Nếu đã thế hắn sẽ không để chúng kéo dài thêm nữa, vì cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra với Tuyết Mai nếu càng để lâu hơn.