Sau kỳ học đầu tiên cũng vừa đến Tết Nguyên đán, Trần Phong về quê nghỉ Tết mấy hôm, ngoài việc dụ dỗ em Ngân ra bờ đê mυ'ŧ mát tí thì cũng chưa có chọc ngoáy gì cả, vì hồi đấy luật pháp vẫn để dưới 18 tuổi, chưa hạ xuống mức dưới 16 tuổi là vào tù như bây giờ, chứ không cái thằng háo sắc ấy nó lại tha cho đấy. Rồi hắn tỉ tê tạo cho em Ngân cái nick Facebook có cái tên gì mà “Thủy Ngân tiên tử” để hai đứa tiện chát chít với nhau, ban đầu Ngân cũng không chịu cái tên ấy đâu, vì nghe nó khoe mẽ quá, nhưng thằng mả mẹ ấy cứ mặt dày không đổi nên nàng cũng đành chịu. Với lại, Ngân đến cái điện thoại cục gạch còn chẳng có thì lấy đâu ra máy tính mà dùng facebook cơ chứ.
Hắn cũng kể chuyện mình nhận thầy Tú làm sư phụ cho anh Cường vàng mã, thế là ngay hôm chuẩn bị lên Hà Nội học tiếp, anh Cường tức tốc tay túi tay xách chạy tới năn nỉ hắn cho mình đi theo.
- Haiz! Cái này em phải hỏi sư phụ đã, chứ em không quyết được. Mà còn cửa hàng thì sao anh?
Anh Cường vừa thở vừa nói:
- Anh giao…giao lại cho ông chú bên ngoại nhà bà thím, con ông cậu của cô họ con bà bác anh rồi, thế mới yên tâm lên đường cùng chú chứ. Cho anh đi cùng đi mà, gọi thầy xin cho anh đi.
Trần Phong cũng không biết phải làm sao, anh Cường đi thì lại càng tốt, hắn lại có thêm một người bạn nhưng quyết định cuối cùng vẫn là ở thầy Tú. Đầu dây bên kia giọng thầy Tú lè nhè, hình như say quắc cần câu rồi:
- Hả? Đem nghìn tỉ tới đây… ta sẽ nhận… Ế ế! Mỹ nhân đợi ta! Đợi ta…đ ê ê ê ê!
Nghe thấy thế mặt anh Cường ỉu xìu, giờ 1 tỉ vét cả nhà chưa chắc đã đủ, lấy đâu ra nghìn tỉ, còn Trần Phong thì cười khẩy: “Cái lão già háo sắc này định chơi khó nhau à, đã thế tôi sẽ chơi với sư phụ”
Đoạn hắn quay sang bảo anh Cường:
- Anh về gói một nghìn tỉ tiền Âm phủ đem ra đây cho em, kèm mấy thỏi vàng nữa
Anh Cường như hiểu ra, lập tức chạy về lấy, tiếng Trần Phong gọi với đằng sau:
- Này! Thêm mấy con hình nhân cosplay nữa anh nhé
Thế rồi con xe khách ngày Tết vừa đông vừa chật thì chớ, lại có hai cái thằng mả mẹ không đâu ôm đồ mã lên xe, một thằng hai tay ôm hai em hình nhân cosplay con thỏ và con bò sữa, một thằng thì ôm đống tiền âm phủ, cổ đeo đầy vòng vàng mã. Cũng đến chịu cái xe nào dám nhận hai đứa nó, cả xe lại được bữa xì xào một phen:
- Cái gì thế kia bà! Thật là… ép dầu, ép mỡ chứ ai nỡ ép ây (FA)
- Còn thằng kia thì chắc nghèo lâu quá mà sinh tâm thần mất rồi! Rõ khổ, điển hình cho việc thiếu tình thiếu tiền là đây chứ đâu. Xã hội bây giờ… loạn hết cả rồi
Xe khách vừa vào tới bến thì đã có xe của thầy Tú phái đi đón hắn chờ sẵn, nhìn thấy hai thằng dở hơi vừa rồi bước lên con xe sang, mấy em sinh viên vừa đi cùng xuýt xoa:
- Ôi giời ơi! Công tử giấu mặt mày ơi! Thế mà tưởng bị điên chứ. Thế có phí không, tao còn chưa kịp xin số điện thoại kìa
- Điên thì đã sao? Tao nhìn còn muốn rụng trứng đây này, nhìn cái xe là biết đẹp trai rồi
Thầy Tú cùng sư mẫu Mộc Tử đang ngồi nhâm nhi ấm trà trong gian nhà chính, thì Trần Phong cùng anh Cường vàng mã vào, hắn đặt phịch đống tiền Âm phủ lên bàn rồi nói:
- Sư phụ! Hơn một nghìn tỉ của thầy đây, còn chỗ vàng này với hai em hình nhân kia coi như tôi lì xì thầy năm mới. Thầy cứ nhận đi, đừng ngại
Ông thầy Tú đang nhấp ngụm nước chè thì phụt cả ra ngoài, rồi mắng hắn:
- Á à! Nghịch đồ, ngươi rủa ta chết sớm à? Với lại ta đâu có nói tiền Âm phủ
Trần Phong thì trưng cái vẻ mặt tưng tửng ra:
- Kìa sư phụ! Tôi chúc thầy sống lâu trăm tuổi mới là rủa thầy chết sớm đó. Thầy cũng đâu nói nghìn tỉ tiền gì… Với lại lúc đó, hình như thầy đang… đang… Hề hề hề!
Biết mình bị Trần Phong chơi xỏ, nếu kéo dài thêm với hắn thì có thể hắn sẽ nói ra lúc đó thầy đang ở quán bia ôm, hú hí với mấy em mắt xanh mỏ đỏ, bà Mộc Tử mà biết thì xác định tối không được sờ mông đi ngủ nữa, thầy Tú vội đổi giọng:
- Hà hà! Đồ nhi ngoan, đồ nhi ngoan
Rồi quay sang anh Cường nói với giọng trầm thấp:
- Ta đã từng nói anh và ta có duyên, giờ anh cứ ở đây, ta sẽ dậy anh về Thuật Con Rối trong Huyền môn, nếu anh tiếp thu tốt, ta sẽ nhận anh làm đệ tử
Anh Cường vái lạy thầy như tế sao, thầy cũng sắp xếp cho anh Cường ở một gian phòng khác, cách chỗ của Trần Phong không xa, anh cũng có một gia nhân riêng nhưng lớn tuổi rồi và không ở cùng.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, hơn 1 năm sau, lúc này Trần Phong cũng chuẩn bị hết kỳ 1 năm 2 đại học, hãy còn đang ngồi vêu mõm ngoài ban công phì phèo điếu thuốc, mắt dí vào bộ truyện hentai trên laptop, chờ Tuyết Mai đi chợ về thì nhận được một cuộc điện thoại số lạ, đầu dây bên kia có giọng một người đàn ông trẻ:
- Xin chào! Chú em là Trần Phong phải không, con em gái anh giới thiệu chú cho anh…
- Anh nhầm máy rồi nhé!
- Ấy ấy! Anh bên công ty xây dựng Thành Trung, chỗ anh hình như bị ma quỷ phá không làm việc được, anh cũng tìm người khắp nơi rồi mà không đâu giải quyết được cả, chú… chú giúp anh với!
Trần Phong bật dậy, nói oang oang trong điện thoại:
- Cái gì? Công ty xây dựng Thành Trung?
- Ờ đúng! Chú cũng biết à?
- Coi như có chút duyên nợ đi, anh cho em địa chỉ rồi một lát em đến.
Trần Phong dụi điếu thuốc vào gạt tàn, bấm số điện thoại gọi cho thầy Tú, ở đầu dây bên kia thì lại nghe thấy anh Cường vàng mã bắt máy:
- A nhô! Chú Phong à! Gọi sư phụ có việc gì không?
- Sư phụ háo sắc đâu rồi anh? Mà sao anh lại cầm máy của thầy?
- Haiz! Sư phụ với sư mẫu rủ nhau đi đạp vịt Hồ Tây rồi, cả hai vất điện thoại ở nhà là không muốn ai làm phiền đây mà.
- Đéo mẹ! Đang mưa phùn gió rét thì chớ, lại ra hồ Tây đạp vịt, không lẽ muốn thử cảm giác lạ?
Trần Phong thở dài rồi nói tiếp:
- Thôi! Anh phóng xe qua chỗ em đi, rồi anh em mình bắt taxi đi, đem theo đồ nghề hôm qua em bảo nhé! Với nhiều tiền mã vào.
- Ờ! Ơ nhưng mà đi đâu?
Hắn ngừng một lúc rồi nói tiếp:
- Thì… đi bắt ma đó!
Anh Cường nghe thấy thế thì sung sướиɠ nhảy cẫng lên, từ lúc theo thầy học đến giờ, anh còn chưa được ra ngoài lần nào, cũng chưa được áp dụng những cái đã học bao giờ, có thêm Trần Phong đi cùng anh lại càng không sợ, vì anh cũng được nghe vài chuyện hắn kể hắn và thầy Tú đã kề vai sát cánh chiến đấu với những thế lực còn khủng khϊếp hơn ma quỷ cả ngàn lần như thế nào? Nhưng anh không biết hắn cũng giỏi ăn tục nói phét y như thầy vậy.