Trưởng Lão Ép Tôi Làm Thiền Sư

Chương 54: Chương 54

Chuyển ngữ: Mơ

Bạch Tiên Tiên ngay cả người nói xấu mình là ai cũng không biết mà đã nhận được quà và thiệp xin lỗi mấy người này gửi tới.

Quà toàn là đồ ăn vặt như bánh kẹo, cô cũng vui vẻ chia cho Trần Lẫm.

Từ sau khi kết bạn Wechat với những người nhà giàu, mỗi ngày cô lướt vòng bạn bè đều có cảm giác trải đời.

Đồng thời đau buồn phát hiện, mình vốn chưa tính là nhà giàu mới nổi, tiền cô kiếm được ngay cả bánh xe một chiếc du thuyền của nhà giàu mới nổi cũng không mua nổi.

Nhưng mà chuyện này cũng không ảnh hưởng quyết tâm muốn trở thành một nhà giàu mới nổi của Bạch Tiên Tiên, xếp hạng của cô ở Bạn Biết Không lên tới tốp giữa, sách lược số lượng hơn lợi nhuận cũng kết thúc.

Nghiên cứu mức giá của nhóm bên trên và bên dưới rồi chỉnh thù lao đơn đặt hàng lên tới khoảng giữa ba ngàn với năm ngàn.

Cô tìm kiếm một chút, phát hiện sư huynh Linh Minh của Trần Lẫm cũng ở trên bảng xếp hạng, nhưng xếp hạng của người ta ở vị trí hơn năm mươi, thuộc tốp trên.

Thật sự là rất rất hâm mộ.

Bên này còn hâm mộ, bên kia lại bỗng nhiên truyền đến giọng hớn hở của Linh Minh: "Sư đệ, chào buổi sáng!"

Lần trước sau khi giải quyết xong sự kiện đổi đồng tử là Linh Minh chạy đi hẹn hò, còn nói hôm nào dẫn bạn gái đi tìm Trần Lẫm cùng ăn cơm.

Bạch Tiên Tiên vẫy vẫy tay chào hỏi anh ấy rồi đi ra phía sau anh ấy nhìn.

Linh Minh lấy khăn quàng trên cổ xuống, rất hứng thú quan sát văn phòng nhà xác: "Môi trường làm việc của hai người cũng không tệ lắm nha.

Ôi, những cái cây này phát triển tốt thật đấy."

Trần Lẫm yên lặng rót một cốc nước cho sư huynh anh.

Bạch Tiên Tiên nhìn quanh ở cửa ra vào hồi lâu rồi tò mò hỏi: "Sư huynh Linh Minh, bạn gái của anh đâu? Lần trước không phải nói dẫn tới sao?"

Ngón tay đang sờ lá cây mọng nước của Linh Minh dừng lại, oán hận xoay đầu lại: "Chuyện đau lòng đừng nhắc lại."

Bạch Tiên Tiên: "???" Cô quá sợ hãi: "Anh lại bị đá à?!"

Linh Minh: "...!Đừng bảo là lại, làm người ta rất đau đớn." Anh ấy thở dài một tiếng đứng dậy, bưng cốc nước ngồi xuống ghế sofa, sờ chỏm tóc sau gáy: "Nhưng mà lần này cũng là lần cuối cùng tôi bị đá trong năm nay."

Bạch Tiên Tiên: "...!Còn không phải sao, dù sao năm nay chỉ còn chưa tới một tuần nữa."

Cô không nhịn được hỏi: "Lần này lại vì sao?"

Sư huynh Linh Minh có vẻ ngoài đẹp trai, tính cách cũng không tệ, còn là người có đạo pháo cao ở Thái Huyền Quán, tu hành chính đạo phẩm chất lương thiện.

Thấy anh xếp hạng ở Bạn Biết Không cao như vậy, chắc hẳn đơn đặt hàng không ít, tiền kiếm được cũng nhiều, rốt cuộc là vì sao lần nào cũng bị đá!

Thật sự chẳng lẽ Quán Tâm nói đúng, là bị tổ sư gia nguyền rủa?

Trong hai mắt Bạch Tiên Tiên phát ra hai ngọn lửa nhỏ hóng hớt.

Nghe thấy Linh Minh đau buồn nói: "Cô ấy nói cô ấy vẫn chưa quên được bạn trai cũ của cô ấy."

Bạch Tiên Tiên: "?"

Trần Lẫm: "..."

Bạch Tiên Tiên: "Bạn trai cũ của cô ấy đẹp trai hơn anh à?"

Linh Minh lắc đầu.

Bạch Tiên Tiên: "Cao hơn anh ư?"

Linh Minh tiếp tục lắc đầu.

Bạch Tiên Tiên: "Vậy giàu hơn anh hả?"

Linh Minh vẫn lắc đầu.

Bạch Tiên Tiên: "Vậy anh ta không đẹp trai không cao không giàu bằng anh, vì sao cô ấy không thể quên được?"

Linh Minh: "Lúc ấy tôi cũng hỏi cô ấy như vậy." Trên gương mặt anh tuấn của sư huynh lộ ra một nụ cười kiên cường: "Nhưng mà cô ấy nói, tình cảm không thể so đo qua vật chất, yêu là yêu, không yêu là không yêu.

Tôi không cưỡng cầu được."

Bạch Tiên Tiên: "?"

Ai nghe không giơ ngón tay cái lên nói một câu đúng vậy.

Nhưng mà Linh Minh lấy lại tinh thần rất nhanh, tràn đầy phấn khởi nói: "Nhưng mà vài ngày trước tôi bốc cho mình một quẻ, năm nay Hồng Loan của tôi ảm đạm, sao chiếu không tốt, đường tình duyên quả thật không thuận lợi lắm.

Nhưng mà sang năm cung phu thê và cung phúc đức đều có khởi sắc, hẳn là chẳng mấy chốc sẽ gặp được duyên phận chân chính của mình."

Bạch Tiên Tiên bội phục giơ quả đấm nhỏ lên với anh: "Cố lên."

Linh Minh vỗ vỗ tay đứng dậy: "Được rồi, chuyện qua rồi để nó qua đi.

Đi, sư huynh mời hai người ăn cơm!"

Quán cơm gần bệnh viện rất nhiều, tránh bốn món mà Đạo Môn không ăn, ba người chọn một quán cơm có cảnh vật đẹp và tĩnh mịch.

Linh Minh biết tiểu sư đệ của mình trầm mặc ít nói, không giỏi giao lưu, rất tinh ý không bắt anh nói chuyện, phần lớn thời gian đều nói chuyện phiếm với Bạch Tiên Tiên.

Lần trước vội vàng, hiện tại trò chuyện mới biết được Bạch Tiên Tiên là truyền nhân của Thiên Sư Đạo.

Linh Minh chà một tiếng: "Hiện tại hiếm thấy chi lẻ của Thiên Sư, vậy về sau cô sẽ tới núi Long Hổ truyền độ à? Phủ Thiên Sư biết chi lẻ có một vị truyền nhân như cô hẳn là cũng rất vui mừng!"

Bạch Tiên Tiên hơi xấu hổ ở trước mặt sư huynh: "Sau này hãy nói đi, hiện tại chẳng phải Hiệp hội Đạo giáo có quy định nhập môn ba năm mới có thể truyền độ mà."

Linh Minh cười nói: "Pháp phái dân gian các người gần đây chẳng chú trọng những cái đó nữa đâu."

Nghe nói mấy ngày nữa Bạch Tiên Tiên muốn tham gia Đạo Tân Hội cuối năm, Linh Minh bèn nói quá trình và nội dung của Đạo Tân Hội những năm qua với cô.

Thật ra không trang trọng như cô nghĩ, chỉ như một buổi tiệc trà giữa các đạo sĩ trẻ tuổi.

Mọi người vui chơi giải trí tâm sự, cũng sẽ không xuất hiện cảnh các môn phái lên đài so tài như cô tưởng tượng.

Vừa hay năm nay Đạo Tân Hội là do Linh Minh chủ trì, Bạch Tiên Tiên nghe anh ấy nói xong thì trong lòng càng nắm chắc.

Linh Minh nhìn thoáng qua Trần Lẫm im lặng ăn cơm ở đối diện, mỉm cười nói: "Sư đệ lần đầu về sư môn, một thân một mình có thể không quen, không bằng chờ lúc Đạo Tân Hội tổ chức đi cùng Tiên Tiên nhé!"

Trần Lẫm gật đầu: "Được."

Bạch Tiên Tiên cũng cảm thấy đó là một ý kiến hay.

Dù sao trước đó cô còn từng lo lắng người mắc chứng sợ xã hội làm sao đối mặt với sư huynh trông lạ lẫm nhưng lại nhiệt tình.

Ba người đang ăn rất vui vẻ thì điện thoại của Bạch Tiên Tiên bỗng nhiên reo lên.

Cầm lên xem là Tạ Ý gọi tới.

Tạ Ý rất ít khi gọi điện cho cô, dù sao thời đại có Wechat, bình thường nói chuyện phiếm toàn voice call hoặc video call, một khi gọi điện chứng tỏ chuyện rất gấp.

Bạch Tiên Tiên vừa mới kết nối đã nghe thấy bên kia truyền đến tiếng nói cố nén sợ hãi của Tạ Ý: "Tiên Tiên hình như mình gặp quỷ rồi!"

Sắc mặt cô thay đổi: "Cậu ở đâu?"

Tiếng Tạ Ý run rẩy: "Ở nhà, mình ở nhà!"

Bạch Tiên Tiên nói: "Chờ chút, mình tới ngay đây.

Kim quang chú lần trước mình gửi cho cậu còn nhớ không, lướt lịch sử trò chuyện rồi niệm cho mình."

Tạ Ý sụp đổ: "Mình niệm rồi, vô dụng.

Hiện tại mình cầm bùa hộ mệnh cậu cho mình nấp ở trong chăn, nhưng mình có thể nghe thấy tiếng bước chân đi lại bên giường rất rõ ràng.

Nó còn mở tủ quần áo của mình, lục ngăn kéo của mình!"

Bạch Tiên Tiên vừa đứng dậy đi ra ngoài vừa ra dấu với Linh Minh và Trần Lẫm: "Đừng cúp máy, mở loa ngoài rồi để điện thoại ra ngoài."

Tạ Ý lập tức mở loa ngoài, đưa điện thoại từ trong chăn ra ngoài.

Bạch Tiên Tiên nhỏ giọng thì thầm: "Thiên địa Huyền Tông, vạn khí bản căn...!Thể hữu kim quang, phúc ánh ngô thân..."

Tạ Ý sợ hãi cực độ, tâm thần bất ổn, cộng thêm chỉ là người bình thường, niệm thần chú rất khó có tác dụng.

Nhưng Bạch Tiên Tiên niệm như thế, hiệu quả khác hẳn.

Sau khi niệm ba lần, trong ống nghe truyền tới tiếng nói run run của Tạ Ý: "Hình như tiếng động biến mất rồi...!Tiên Tiên, nó đi rồi sao?"

Bạch Tiên Tiên ngồi lên xe, trấn an cô ấy: "Còn chưa chắc, nhưng mà có bùa hộ mệnh ở đó, nó không tới gần cậu được đâu.

Cậu ở yên trong phòng đừng đi ra, mình tới ngay đây."

Tạ Ý cắn răng ừ một tiếng.

Sau khi tốt nghiệp Tạ Ý tìm công việc ở một công ty tư nhân, thuê một căn nhà riêng nhỏ ở gần công ty.

Bạch Tiên Tiên từng đến hai lần, môi trường cùng khu vực đều rất tốt, không phải góc xó xỉnh hẻo lánh.

Linh Minh ngồi ở ghế sau nhắc nhở: "Cô hỏi cô ấy gần đây từng đến chỗ nào."

Bạch Tiên Tiên gật đầu thuật lại câu hỏi, Tạ Ý trốn ở trong chăn nhớ lại một lúc: "Mình không đi đâu cả, ngày nào cũng tăng ca, từ công ty về nhà thôi..." Cô ấy dừng lại một chút rồi bỗng nói: "Chỉ đi tham gia một tang lễ vào mấy ngày trước."

"Tang lễ?" Bạch Tiên Tiên hỏi: "Tang lễ của ai?"

Tạ Ý im lặng rồi nói nhỏ: "...!Bạn trai cũ."

Bạch Tiên Tiên: "?"

Mặc dù chỉ vậy, lại thật sự bất thường.

Bạch Tiên Tiên hỏi: "Không phải bốn năm đại học cậu đều không yêu ai à? Bạn trai cũ ở đâu ra?"

Tạ Ý: "Tên ở cấp ba ấy."

Bạch Tiên Tiên nhớ lại: "Cậu nói là tên xấu xa hẹn cùng nhau thi đại học kết quả lên tới đại học nɠɵạı ŧìиɧ á?"

Khi đó vừa khai giảng, quan hệ bạn cùng phòng còn chưa quá thân, Tạ Ý còn chưa tỉnh táo lại từ phấn chấn vì lên đại học thì biết tin bạn trai nɠɵạı ŧìиɧ.

Mới đầu mọi người còn chưa thân, cô ấy cũng không tiện thổ lộ tìm kiếm sự an ủi từ bạn cùng phòng, chỉ một mình trốn ở nhà vệ sinh khóc thầm.

Sau khi Bạch Tiên Tiên phát hiện ra thì cầm một gói khăn giấy lặng lẽ đứng ở bên cạnh cửa nhà vệ sinh rồi đưa từng tờ cho cô ấy.

Quan hệ của hai người tốt hơn từ lần đó.

Giọng của Tạ Ý rất phức tạp: "Ừ..."

Bạch Tiên Tiên: "...!Việc đời thật sự là luôn thay đổi.

Nhưng mà tại sao cậu phải tham gia tang lễ anh ta, cũng đã rất nhiều năm không liên lạc rồi mà."

Tạ Ý thở dài nói: "Dù gì cũng từng học cùng nhau, mình thấy group bạn học cấp ba đều nói muốn đi nên mình cũng đi, gửi ít tiền cúng viếng cho ba mẹ cậu ta."

Bạch Tiên Tiên nói: "Nơi như nhà tang lễ vốn không sạch sẽ, cũng không biết cậu trêu chọc thứ gì.

Đừng sợ, mình đến ngay đây."

Chẳng mấy chốc xe đỗ dưới tầng nhà trọ.

Bạch Tiên Tiên biết số phòng của cô ấy, chạy một mạch lên.

Tạ Ý vẫn nối máy với cô, nghe thấy cô nói tới cửa rồi mới lấy dũng khí chui từ trong chăn ra, nhảy xuống giường xông ra phòng ngủ chạy ra mở cửa nhanh như chớp.

Trông thấy Bạch Tiên Tiên đứng ở ngoài cửa, ôm chầm lấy cô quả thật như thấy ba mẹ tái sinh: "Mẹ nhà nó, dọa chết bà đây rồi!"

Dứt lời, phát hiện trên hành lang còn có hai anh chàng đẹp trai đang đứng thì đau lòng che kín mái tóc cắt ngang trán còn chưa gội của mình.

Ba cao thủ đến cùng lúc, ma ở trong phòng chắc là không ngờ bối cảnh của Tạ Ý mạnh như vậy.

Còn chưa chờ Bạch Tiên Tiên ra tay thì Trần Lẫm đã đi thẳng tới sau rèm cửa phòng khách, vẽ lên tay hình bùa, bắt hồn ma nấp ở phía sau ra.

Ma nam này liên tục cầu xin tha thứ ở dưới tay anh, Bạch Tiên Tiên mở thiên nhãn nhìn, lâu lắm rồi cô chưa thấy hồn ma.

Ma nam này thoạt nhìn giống vong hồn mới chết, ăn mặc rất chỉnh tề, nhưng vẻ mặt có vẻ hèn mọn, cộng thêm sắc mặt trắng xanh, Bạch Tiên Tiên chợt thấy rùng mình, vội vã dời ánh mắt.

Linh Minh hứng thú nhìn thêm vài lần, hỏi ma nam: "Cậu không tới âm phủ báo cáo, ở đây làm gì?"

Ma nam vẫn đang giãy giụa ở trong tay Trần Lẫm, run lẩy bẩy nói: "Tôi chỉ là...!tôi chỉ là...!muốn ở cùng bạn gái của tôi thêm một lúc, cô ấy luyến tiếc tôi..."

Bạch Tiên Tiên vốn đang sợ, nghe anh ta nói vậy thì lập tức chẳng bận tâm sợ hãi nữa, quay đầu hung dữ hỏi: "Ai là bạn gái cậu?"

Ma nam chỉ Tạ Ý bên cạnh cô: "Cô ấy! Ý Ý của tôi!

Bạch Tiên Tiên: "?" Cô bỗng nhiên nghĩ ra cái gì đó, hỏi: "Cậu tên là gì?"

Ma nam nói: "Tôi tên Lý Minh."

Vậy không phải là bạn trai cũ Tạ Ý nhắc tới sao?!

Tạ Ý nghe thấy Bạch Tiên Tiên nói chuyện với không khí, cũng từ từ phản ứng lại, khó tin nói: "Có phải Lý Minh không?"

Bạch Tiên Tiên một lời khó nói hết gật đầu.

Cô kết ấn niệm thần chú, ngay sau đó, trước mắt Tạ Ý đã nhìn thấy hồn ma của bạn trai cũ xuất hiện ở không trung.

Tạ Ý trợn mắt hốc mồm nhìn hồi lâu, lập tức giơ chân: "Đmm Lý Minh ai là bạn gái anh! Anh chết không đi đầu thai quấy lấy bà đây làm gì, tên xấu xa khốn kiếp!"

Lý Minh hu hu nói: "Tiểu Ý xin lỗi em.

Năm đó anh có mắt không tròng, hóa ra em mới là người yêu anh nhất.

Đáng tiếc sau khi anh chết mới biết những điều này, em còn chưa hết tình cảm với anh, nhưng anh ngoại trừ ở cạnh em thêm một lúc ra thì chẳng làm gì được..."

Tạ Ý: "???" Cô ấy tiến lên muốn đánh anh ta: "Mẹ nó, ai chưa hết tình cảm với anh?"

Lý Minh cảm động nhìn cô ấy: "Anh nhiều bạn gái cũ như vậy, chỉ có mình em tới tham gia tang lễ của anh, còn không thừa nhận em chưa hết tình cảm với anh ư?"

Tạ Ý: "???"

Bạch Tiên Tiên: "????"

Trần Lẫm/Linh Minh: "..."

Anh ta rất bình thường, nhưng lại tự tin như vậy..