Trưởng Lão Ép Tôi Làm Thiền Sư

Chương 42: 42: Canh Hai

Chuyển ngữ: Mơ

Bạch Tiên Tiên lập tức nổi da gà.

Cô từng tiếp xúc với Viên Thi rồi, cô ấy vốn là người nói chuyện trầm ấm dịu dàng, chắc chắn không thể có kiểu như bây giờ.

Mà Sở Hải bên cạnh cô ấy không nói chuyện, chỉ hưng phấn nhìn xung quanh, ngay cả mùi đồ nướng nức mũi cũng không giấu nổi mùi vàng mã trên người.

Người bình thường bị ma quỷ bám vào người, tà khí vào cơ thể tràn ra từ mắt nên rất dễ bị người tu luyện nhìn ra được.

Nhưng Bạch Tiên Tiên không hề nhìn thấy chút tà khí nào trên người hai người này nên chuyện này không chỉ đơn giản là bám vào người.

Có khả năng lớn là hai thân thể trước mắt này bị hai con quỷ không rõ lai lịch chiếm cứ, còn hồn phách Viên Thi và Sở Hải thì không biết bị bỏ vào chỗ nào rồi.

Nếu như bây giờ đánh hai con quỷ này từ trong thân thể ra, chưa chắc hồn phách Viên Thi và Sở Hải có thể trở về.

Nàng chú ý Viên Thi nói là "cũng".

Ngón tay Trần Lẫm cử động, Tiên Tiên nắm lấy cổ tay anh cản động tác của anh, cố nở nụ cười với Viên Thi: "Chỗ hai người cũng rất náo nhiệt à?"

Cuối cùng Sở Hải không nhìn xung quanh nữa, tròng mắt xoay tròn chuyển lên người cô, toét miệng chậm rãi nói: "Đúng vậy, chỗ chúng tôi cũng rất náo nhiệt, cô có muốn đến chơi cùng không?"

Bạch Tiên Tiên vẫn cố mỉm cười: "Được, hai người dẫn bọn tôi đi đi."

Sở Hải chần chờ một chút rồi chậm rãi lắc đầu: "Nhưng mà tôi còn đang muốn chơi ở chỗ này..."

Bạch Tiên Tiên nói: "Anh dẫn chúng tôi tới rồi có thể dẫn thêm hai bạn bè của các anh cùng trở lại chơi, không phải tốt hơn sao?"

Viên Thi ở bên cạnh liên tục gật đầu, tiếng nói the thé càng chói tai hơn bởi vì hưng phấn: "Cô ta nói đúng, cô ta nói đúng."

Thế là hai người xoay người đi ra ngoài.

Đi hai bước, thấy Bạch Tiên Tiên còn đứng ở tại chỗ thì vẫy vẫy tay cười u ám: "Đến đây."

Bạch Tiên Tiên nhìn Trần Lẫm một cái, hít sâu một hơi: "Đi thôi." Cô vô thức sờ vai, nhớ kiếm Lục Linh để ở phòng rồi, lại hơi lo lắng: "Không mang pháp kiếm rồi, làm sao đây?"

Trần Lẫm nhỏ giọng nói: "Không sao."

Sau lưng truyền đến tiếng gọi của Hạ Thụ: "Này hai người đi đâu vậy? Đó chẳng phải là bác sĩ Sở và bác sĩ Viên sao, bốn người đi chơi mạt chược à?"

Tiểu La oán giận nói với cô ấy: "Các cặp đôi chơi với nhau, cô không hiểu đâu!"

Bạch Tiên Tiên quay đầu vẫy tay với các cô ấy.

Hạ Thụ cũng vẫy vẫy tay với cô, chờ bọn họ đi ra ngoài rồi mới thấy kỳ lạ nói với Tiểu La: "Sao Tiên Tiên cười giống như khóc vậy?"



Rời khỏi trang trại, tiếng ồn ào xa dần, núi rừng buổi tối lộ ra vẻ yên tĩnh sừng sững, Sở Hải và Viên Thi đi chầm chậm ở phía trước, nhìn lâu là có thể nhìn ra tay chân của bọn họ cứng ngắc không cân đối.

Giống như là vừa mới khống chế thân thể này còn chưa quen, đi một lúc là xuất hiện tình huống cùng tay cùng chân.

Nhiều lần suýt chút trượt chân lại tự mình cười khanh khách đứng dậy.

Bạch Tiên Tiên nổi da gà suốt dọc đường.

Không khỏi nhớ tới tình cảnh lúc trước bị hai vị trưởng lão dẫn đến bãi tha ma, so sánh vậy nhưng bây giờ đáng sợ hơn bãi tha ma nhiều.

Dù sao trước mặt có hai con quỷ sống sờ sờ mà!

Bóng đêm tối tới nỗi chẳng thấy nổi ánh trắng, Bạch Tiên Tiên run rẩy suốt chặng đường.

Sau khi con mắt dần dần làm quen với bóng tối thì có thể thấy rõ hình dáng xung quanh, rừng cây giao nhau sinh trưởng, thân cành im ắng như bàn tay của quỷ dang ra, gió thổi qua, giương nanh múa vuốt.

Bạch Tiên Tiên quả thật sợ hãi tới nỗi run chân.

Trần Lẫm đỡ cô, ánh mắt dừng ở trên người cô hai giây, khóe môi kéo căng rồi sau đó dắt cổ tay cô.

Cổ tay cô rất nhỏ, nửa bàn tay anh đã cầm trọn.

Lúc Bạch Tiên Tiên quay đầu lại nhìn, anh vẫn lạnh lùng nhìn thẳng phía trước, nhưng bàn tay lại mạnh mẽ kéo cô ra sau mình.

Bạch Tiên Tiên sụt sịt mũi, chậm rãi níu tay áo anh, dán sát sau lưng anh tiếp tục đi lên phía trước.

Cứ đi trong núi rừng tĩnh mịch u ám như vậy, ngoại trừ tiếng bước chân giẫm lên lá rụng ra thì chẳng nghe thấy gì.

Khoảng chừng một tiếng thì hai con quỷ phía trước chậm lại.

Mặt trăng không biết chui ra khỏi mây từ lúc nào, tỏa ra ánh sáng yếu ớt, Viên Thi quay đầu nhìn bọn họ vẫy tay, ánh trăng chiếu vào mặt cô ấy, trắng bệch: "Đến rồi, đến chơi nào..."

Bạch Tiên Tiên nuốt nước bọt, quay đầu nhìn phản ứng của Trần Lẫm.

Trên mặt anh không có biểu cảm gì, đôi mắt đen nhánh, lạnh lùng nhìn nơi nào đó ở phía trước.

Mùi vàng mã ở trong không khí trở nên nồng nặc, cô nhìn theo ánh mắt Trần Lẫm, ngoại trừ lá khô tung bay lung tung trên không trung thì chẳng thấy gì cả.

Viên Thi và Sở Hải đã tiếp tục bước về phía trước, Bạch Tiên Tiên cắn răng, buông bàn tay níu tay áo anh ra, tạo kết ấn thì thầm: "Bình tâm ngưng thần, tụ linh nhĩ nhĩ, vạn hối linh căn, mở thiên nhãn!"

Vừa niệm xong, còn chưa kịp mở mắt thì Trần Lẫm bỗng nhiên xoay người, bàn tay to lớn che mắt cô lại.

Bàn tay ấm áp chụp lên mắt cô, Bạch Tiên Tiên nghe thấy anh nói: "Đừng nhìn."

Cô sửng sốt.

Trần Lẫm nhỏ giọng nói: "Nhắm mắt lại, ở chỗ này chờ tôi."

Hơi thở của Bạch Tiên Tiên chậm lại, đôi mắt cũng vô thức nhắm chặt lại.

Trần Lẫm đỡ cánh tay cô kéo cô tới sau gốc cây bên cạnh, chờ lưng cô tựa thân cây rồi mới bỏ bàn tay trên mắt cô xuống.

Nhìn cô nhắm hai mắt, lông mi run run, anh nắm chặt nắm đấm, giơ tay nhẹ nhàng vỗ đầu cô một cái: "Đừng sợ, tôi sẽ trở lại nhanh thôi."

Bạch Tiên Tiên phát ra một tiếng "Ừ" run rẩy.

Anh đứng thẳng, chân bước đi nhanh về phía trước.

Bạch Tiên Tiên nghe thấy tiếng bước chân dần dần rời đi, vô thức muốn mở mắt.

Nhưng nhớ tới lời dặn dò của anh lại nhắm chặt lại.

Anh đã bảo cô đừng nhìn, hiện trường chắc chắn rất đáng sợ, tốt nhất không nên tự chuốc khổ.

Nhưng mà nhắm mắt lại thế giới cũng rất đáng sợ, không thấy gì cả, quả thật cô không khống chế nổi hình ảnh kinh khủng xuất hiện trong đầu.

Rốt cuộc là không biết tưởng tượng đáng sợ, hay là cảnh tượng hiện thực đáng sợ hơn?

Khi đôi mắt không nhìn thấy là các giác quan khác trở nên hết sức nhạy bén.

Bạch Tiên Tiên lắng nghe lần theo tiếng bước chân của Trần Lẫm, sau tiếng lá xào xạc là tiếng tạp nham thê lương xa xôi truyền tới, giống như có rất nhiều bàn chân đi qua đi lại, có người khóc có người cười rồi bị gió núi thổi tan.

Cô lập tức nghĩ tới cảnh tượng bầy quỷ nhảy múa.

Con quỷ bám vào người Viên Thi nói chỗ bọn nó cũng rất náo nhiệt, chẳng lẽ là cõi âm tụ họp?

Còn có mùi vàng mã nồng nặc, hiển nhiên là dương gian có người cúng tế vàng mã mới có thể xuất hiện mùi.

Bạch Tiên Tiên nhắm mắt suy nghĩ lung tung, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, vô thức mở mắt ra.

Cô nhanh chóng lấy điện thoại từ trong túi ra, mở lịch xem ngày.

Hôm nay là mùng một tháng mười âm lịch, tiết hàn y.

Tiết hàn y còn gọi là tiết minh âm, ngày của quỷ, lễ đốt áo, là thời gian người sống ở trần gian gửi quần áo rét cho vong hồn.

Đến ngày này, mọi người sẽ dùng quần áo giấy, sau khi đốt cho vong hồn trong màn đêm thì vong hồn có thể nhận được quần áo mới dương gian đốt cho.

Khó trách trên người Sở Hải và Viên Thi có mùi vàng mã bị đốt, hồn ma mặc quần áo được đốt nên có mùi vàng mã bị đốt trên người rồi!

Hai người này rất có thể là đi nhầm tới chỗ vong hồn tụ tập nhận áo, người bình thường đâu chịu được nhiều âm khí của vong hồn nên mất ý thức, ngay cả linh hồn cũng bị lạc.

Nghe sau lưng có tiếng động cách không xa, tuy Bạch Tiên Tiên sợ nhưng trong lòng giống như có kiến bò vậy.

Có đôi khi lòng hiếu kỳ khiến người ta khó chịu hơn là sợ hãi.

Cô vừa cố nhẫn nại, không biết Trần Lẫm tiến triển đến đâu rồi, vừa lo lắng tò mò, cuối cùng cũng không chịu nổi, chậm rãi xoay người hai tay ôm cây nhìn phía trước.

Hay lắm, cái nhìn này suýt chút làm cô muốn bỏ chạy.

Âm khí dày đặc trong rừng cây, vô số con ma chen chúc một chỗ như đang khoe khoang quần áo mới của mình, gương mặt như giấy vàng mỉm cười làm người ta sợ hãi.

Ngoài hồn ma ra, còn có yêu quái trong núi này, du hồn dã quỷ bị âm khí chỗ này hấp dẫn tới, bọn chúng đi qua đi lại, quả thật giống sàn nhảy disco cỡ lớn của cõi âm.

Mà trong số vong hồn, Viên Thi và Sở Hải có vẻ mặt chất phác ngồi trong đó, không có thần trí, động tác chậm chạp bốc từng nắm lá cây mục nát và bùn đất nhét vào trong miệng.

Đúng là bọn họ bị ném vào chỗ này sinh tồn.

Trần Lẫm đi theo hai con quỷ ở trong cơ thể họ, những cô hồn dã quỷ khác cũng chú ý tới anh, cười lạnh tiến gần anh.

Trần Lẫm không để ý, đi thẳng đến bên cạnh linh hồn Viên Thi và Sở Hải, ngồi xổm xuống rồi ngón tay kết ấn, nhỏ giọng thì thầm: "Trung thiên tử vi, chiếu diệu kim đình, tụ hồn cố phách, linh đài thanh minh."

Dứt lời, ngón tay ấn lên trán hai người một cái.

Động tác nhét lá mục nát vào trong miệng của Viên Thi và Sở Hải dừng lại, trong mắt dần có lý trí, nhưng còn chưa kịp nhận thức tình huống hiện tại là gì, vẻ mặt sững ra tại chỗ.

Mãi tới khi nhìn thấy cơ thể mình mỉm cười với mình ở cách đó không xa, hai người lập tức bừng tỉnh, thần trí trở về, nhìn rõ tình hình xung quanh.

Viên Thi lập tức muốn thét lên, Trần Lẫm mỗi tay nắm bả vai một người, đỡ bọn họ từ dưới đất đứng lên, nhỏ giọng nói: "Đừng kêu, đi theo tôi."

Hai người hoảng sợ cực kỳ, nhưng cũng nhận ra người trước mắt là chàng trai ở nhà xác bệnh viện.

Sở Hải phản ứng cực nhanh, một tay bịt miệng Viên Thi, theo sau lưng Trần Lẫm đi đến chỗ cơ thể của bọn họ.

Bầy quỷ nhảy múa, âm khí bốn phía, tiến thẳng tới chỗ bọn họ, nước mắt Viên Thi rơi xuống từng giọt lớn, cắn chặt đầu lưỡi mới không kêu lên.

Trần Lẫm đi ra sau lưng cơ thể hai người, cắn nát ngón trỏ, vẽ một lá bùa bằng máu lên cơ thể hai người, sau đó vỗ mạnh.

Hai con quỷ chiếm cơ thể người kêu thảm thiết bị vỗ bay ra ngoài.

Tiếng kêu phá vỡ cuộc vui của bọn vong hồn, tất cả ma quỷ dừng lại, quay đầu một vòng, nhìn tới chỗ bọn họ.

Trần Lẫm đẩy linh hồn Viên Thi và Sở Hải vào trong cơ thể của mỗi người, nhỏ giọng thì thầm: "Linh Bảo Thiên Tôn, an úy thân hình, đệ tử hồn phách, ngũ tạng Huyền Minh, Thanh Long Bạch Hổ, đội trượng phân vân, Chu Tước Huyền Vũ, thị vệ thân hình."

Anh đọc một trong tám câu thần chú tịnh thân trong Đạo giáo, có thể khiến các thần của cơ thể trở về vị trí, hồn phách an ổn.

Viên Thi và Sở Hải chỉ cảm thấy cơ thể run lên, lúc tỉnh ra thì đã trở lại trong cơ thể của mình.

Chỉ là vừa bị ma quỷ nhập vào thân thể, hai người bỗng cảm thấy toàn thân mềm nhũn đau nhức, không đứng thẳng nổi.

Tất cả cô hồn dã quỷ, yêu quái trong rừng đều tới gần bọn họ, Trần Lẫm kéo hai người lui lại mấy bước, giơ tay vẽ ảo ảnh bùa chúa trên không trung, bùa thành linh lực hiện, ma quỷ lập tức bị chặn lại tại chỗ, không còn dám tiến lên.

Trần Lẫm xoay người, mỗi tay đỡ cánh tay của một người: "Đi."

Vừa bước mấy bước, phía trước bỗng truyền tới tiếng la của Bạch Tiên Tiên: "Trần Lẫm cẩn thận!"

Cùng lúc đó, phía sau một cơn gió lạnh thổi tới, tấn công thẳng vào cổ anh.

Trần Lẫm đẩy hai người về phía trước, Viên Thi và Sở Hãi đều ngã xuống đất.

Anh nghiêng người né đòn tấn công bất ngờ, khóe mắt nhìn thấy một cái bóng màu vàng thay đổi hướng cực nhanh lại lao vào đánh anh.

Là một con hoàng bì tử.

Hoàng bì tử là chồn, dân gian bái làm hoàng tiên, gọi nó một tiếng tiên, thật ra chỉ vì nó tu luyện thành tinh mà thôi.

Trần Lẫm nhảy lên, cùi chỏ chặn phía trước, trở tay bóp cổ hoàng bì tử rồi đập mạnh nó xuống đất.

Hoàng bì tử trong tay lập tức bị đập nổ đom đóm mắt, nghẹn ngào và bốn cái chân liên tục giãy giụa muốn chạy trốn.

Mặt Trần Lẫm lạnh tanh, bóp chặt cổ nó không buông, lạnh lùng nói: "Tao và mày không có thù, mày lại mưu toan hại tao, thả mày về núi, theo tác phong của họ nhà chồn của mày thì chắc chắn sẽ trả thù."

Hoàng bì tử thét lên thảm thiết hơn, hẳn là còn chưa tu thành hình người, không thể mở miệng nói tiếng người, chỉ là tứ chi không giãy giụa nữa, hai chân trước làm ra tư thế chắp tay, liên tục quỳ lạy anh.

Trần Lẫm nới lỏng tay, cụp mi thản nhiên nói: "Tao tha cho mày một mạng, nếu như mày vi phạm lời hứa thì tu luyện phải đứt ở đây."

Hoàng bì tử không ngừng gật đầu chắp tay vái lạy.

Lúc này Trần Lẫm mới buông tay ra, hoàng bì tử nằm rạp trên mặt đất một lúc rồi khập khiễng bỏ chạy.

Viên Thi và Sở Hải ngã trên mặt đất hoàn toàn không ngờ chàng trai nhà xác ngày thường chẳng có tiếng tăm gì trong bệnh viện thì ra là một cao thú, mồm há to tới mức nhét vừa một quả đấm.

Đang khϊếp sợ, sau lưng truyền đến chuỗi tiếng bước chân dồn dập, là Bạch Tiên Tiên vội vã chạy tới trước mặt Trần Lẫm, kéo cổ tay của anh qua: "Có bị cắn bị thương không?"

Vẻ lạnh lùng trong mắt Trần Lẫm rút đi, lại trở về thiếu niên ôn hòa lúc trước ở trước mặt cô, khẽ lắc đầu.

Bạch Tiên Tiên thở phào nhẹ nhõm, nhìn vô số ma quỷ bị bùa chú chặn lại phía sau, bối rối nói: "Không thể cứ để bọn họ ở chỗ này, ngộ nhỡ lại có người không biết gì đi vào thì toi."

Cô nhìn ngón tay cắn rách của Trần Lẫm, giọng điệu trưng cầu sự đồng ý của anh: "Dù sao anh cũng cắn rách rồi, cho tôi mượn xài một chút nhé?"

Trần Lẫm: "...!Ừ."

Bạch Tiên Tiên cầm ngón tay của anh, dùng đầu ngón tay chảy máu của anh vẽ một lá bùa lên lòng bàn tay mình.

Đầu ngón tay anh mềm mại vẽ lên lòng bàn tay của cô, cô cảm thấy cả cánh tay đều ngứa ngáy.

Trần Lẫm cũng có vẻ cứng đờ, không nhúc nhích như người gỗ.

Bạch Tiên Tiên tốn hết sức lực mới không mất tập trung, không thì có lẽ đây sẽ là lần đầu tiên cô vẽ bùa thất bại.

Vẽ xong bùa, cô buông ngón tay Trần Lẫm ra, hai tay kết ấn Thiên Sư, trên báo thiên đình, dưới cáo âm ty, bùa vẽ xong thì không bao lâu nữa sẽ có âm sai tới xử lý.

Giải quyết xong, lúc này Bạch Tiên Tiên mới đi qua đỡ Viên Thi còn kinh hoàng dậy, hỏi cô ấy với vẻ cạn lời: "Hai người hẹn hò thế nào lại chạy tới chỗ này vậy?

Viên Thi sững sờ nhìn cô, hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh lại khỏi cơn khϊếp sợ.

Còn Sở Hải bên cạnh được Trần Lẫm đỡ dậy rốt cuộc kêu lên câu đầu tiên từ lúc khôi phục ý thức tới giờ: "Con mọe nó!!!"

Chữ nghĩa Trung Hoa, phong phú sâu sắc, ba chữ ngắn ngủi, nói lên mọi loại tâm tình..