Cậu thở gấp một hồi mới mở mắt, lại thấy mọt sách vẫn đang ngây ngốc quỳ ở đó: “Sao vậy? Vẫn muốn thêm lần nữa à?”
Trình Hựu An hoàn hồn, cô lập tức đứng dậy, một bịch khăn giấy được ném vào lòng cô.
Cô liếc nhìn Giang Bình, sau đó rút khăn giấy cẩn thận lau tay, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Thiếu điều muốn viết hẳn hai chữ ghét bỏ lên trên mặt.
Tâm trạng Giang Bình đang tốt nên cũng không đôi co với cô, cậu lười biếng nhướng mày: “Biểu hiện hôm nay tạm được, hy vọng lần sau cậu tiếp tục cố gắng, không ngừng tiến lên.”
Trình Hựu An trợn tròn mắt: “Cậu đừng có mơ.”
Giang Bình nhíu mày nhìn cô đóng sầm cửa ra ngoài, cậu khẽ cười.
Mười phút sau, cậu sửa soạn qua loa rồi chuẩn bị đi tắm, cậu vừa mở cửa phòng bước chân ra thì lập tức lại thu chân về.
Trên đất có một chồng giấy.
Cả thảy mười cuốn vật lý.
Bên trên còn dán tờ giấy nhớ, chữ cũng như người, vô cùng xinh đẹp.
[Không được phép để trống, làm hết toàn bộ.]
Đồ mọt sách này trở nên thông minh hơn rồi.
Giang Bình lại thấy đau răng.
Trình Hựu An về xong thì rửa lại tay mấy lần, nhưng vẫn cảm thấy dinh dính.
Cô cam chịu nằm bò lên bàn học, không biết vì sao mọi chuyện lại trở nên như này.
Nửa tháng trước, ông nội bỗng ngập ngừng nói với cô, cô có mối hôn sự được đính ước từ nhỏ.
Chuyện này giống như sét đánh giữa trời quang vậy.
Đính ước từ bé thì kết hôn kiểu gì?
Nghe ông nội nói, ông và ông Giang Bình là chiến hữu, ông Giang vì cứu ông cô mà bị pháo nổ mất một bên chân, ơn cứu mạng này khiến hai người họ quyết định mối hôn sự cho đời sau.
Chỉ là sau đó hai người đều sinh con trai, mối hôn sự này mới chuyển sang đời cháu.
Vừa hay nhà họ Giang sinh cháu trai, nhà họ Trình sinh cháu gái, hai nhà tâm đầu ý hợp.
Nhưng thời gian dần trôi, cộng thêm việc hai nhà cách xa nhau, mối hôn sự này không còn ai nhắc đến nữa.
“Vậy tại sao giờ còn nhắc lại?” Tiếp tục phớt lờ nó không phải là xong sao?
“Nghe nói tên nhóc Giang Bình kia cái gì cũng giỏi, chỉ có thành tích là kém, bố mẹ thằng bé biết con luôn đứng top ba, vậy nên đã nhờ nhà ta giúp đỡ.”
“Mời gia sư không được sao?”
“Đã mới mười mấy người rồi đều vô dụng.”
Trình Hựu An hít sâu một hơi, A Đấu* thời hiện đại à?
*A Đấu: con Lưu Bị, thời Tam Quốc, thường được ví với kẻ bất tài, vô dụng.
Ông nội vỗ nhẹ lên vai cô, nói với giọng điệu giao cho cô trọng trách lớn: “Tục ngữ có câu, nợ cha con trả, vậy nên cháu gái ngoan, ơn nghĩa này đành nhờ con báo đáp rồi.”