Sau khi Tác Tử Du im lặng thì cuối cùng Hạ Tinh Hỏa cũng có phút giây thanh thản, thế nhưng chẳng được bao lâu cậu đã cảm thấy có thứ gì đó sai sai, một chiếc lông xù xù đang không ngừng cọ vào lòng ngực cậu. Cậu quay sang nhìn người đàn ông đang buồn bã kia, bởi vì suy sút nên Tác Tử Du không thể khống chế được tinh thần thể khiến chú sói không ngừng tìm cách lại gần cậu, đôi tay cụp xuống như đang làm nũng.
Hạ Tinh Hỏa bóp chặt đuôi sói và đẩy chú sói ra một cách vô tình. Hành động này khiến Tác Tử Du cảm thấy vô cùng khổ sở và đau đớn, hắn cất lên những tiếng khóc vô cùng bi thương, cả người sa sút hẳn..
...
Sau khi Vu Hồng Văn và Kha Dương Húc thảo luận xong xuôi thì mọi người bắt đầu kiểm tra khu vực xung quanh có gì nguy hiểm không, hơn nữa bọn họ cần phải tìm một nơi không nguy hiểm và an toàn để dừng chân. Lúc này Tác Tử Du vội vàng nói:
“Tinh Hỏa, trong rừng rất nguy hiểm, hiện tại cậu lại không nhìn thấy đường, vẫn là để tôi ôm cậu nhé”
“...”
Hạ Tinh Hỏa suy nghĩ một lúc lâu, quả thật trước mắt cậu là một khoảng sương mù mênh mông, cậu không nhìn thấy rõ ràng thứ gì cả nên cuối cùng đành để đối phương bế mình, rõ ràng ban nãy cậu còn lạnh lùng với hắn mà giờ đây lại để hắn ôm như thế này, Hạ Tinh Hỏa cũng có một chút xấu hổ.
Thật ra ban nãy cậu không muốn làm lớn mọi chuyện như thế, nhưng sau khi nghe những lời Tác Tử Du nói thì cậu cảm thấy vô cùng tức giận. Có lẽ bây giờ cảm xúc của Tác Tử Du vẫn chưa ổn định lắm, cậu có thể cảm thấy chiếc lông xù xù của tinh thần thể đang không ngừng nâng cậu lên cậu. Cậu không hiểu tại sao phản ứng của hắn lại lớn như thế này, không phải chỉ là giải trừ hôn ước thôi sao. Có khi sau khi rời khỏi hoang đảo này, hắn còn phải quay lại tạ ơn cậu nữa đấy. Cậu đúng là một người tốt và có lòng vị tha, người ta cắm sừng cậu như thế mà cậu còn tạo điều kiện để bọn họ có thể yêu nhau.
Tuy là nói thế nhưng trong lòng Hạ Tinh Hỏa vẫn vô cùng phẫn nộ và tức giận, nhưng bây giờ cậu chỉ là một omega yếu ớt, hơn nữa còn bị mù cũng không thể quá tuyệt tình được.
Đoàn người đi sâu vào rừng, sau một hồi kiểm tra bọn họ phát hiện hành tinh này rất hoang sơ, động vật nơi này rất ít và không có tính nguy hiểm cao, bọn họ tìm được một sơn động to nằm sâu bên trong, và quyết định sẽ dừng chân tại đây. Vu Hồng Văn nhìn hành lý trên vai của mình, sau đó nói:
“Hiện tại tôi còn một ít đồ dùng khẩn cấp, đó là túi ngủ, nước, quần áo và thuốc năng lượng..”
Những đồ này là đồ thiết yếu khi cắm trại, có lẽ Tác Tử Du và Kha Dương Húc cũng mang theo. Kha Dương Húc cười cười nói:
“Lần này tôi cũng mang theo một ít đồ dùng khẩn cấp, túi ngủ và bật lửa.”
“Đồ dùng khẩn cấp, túi ngủ, quần áo...”
Các Alpha bình thường cũng không quan tâm lắm đến những tiện nghi của cuộc sống nên đồ vật không nhiều, thậm chí còn ít hơn cả đồ của Hạ Tinh Hỏa, lúc này cậu mới nhận ra mình nên nói cho mọi người biết mang theo những gì, cậu trầm ngâm nói:
“Tôi có mang theo lều trại, túi ngủ, đồ ăn vặt, nước, đèn..”
Gương mặt Kha Dương Húc hiện lên vẻ kinh ngạc:
“Tại sao cậu lại mang theo lều trại cơ chứ?”
“Bởi vì tôi tính trước khi khai giảng sẽ cắm trại với bạn thân.”
Thế nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện này, tuy rằng cậu mang theo vòng tay không gian, lại có một chiếc lều trại lớn đủ cho bốn người, ban đầu cậu còn tính sẽ cùng bạn thân tỉ mỉ tâm sự, thế nhưng giờ phải ở chung với ba tên Alpha đáng ghét, chỉ nghĩ tôi Hạ Tinh Hỏa đã cảm thấy bản thân vô cùng đáng thương rồi.
Buổi tối, lúc Tác Tử Du chuẩn bị ra ngoài đi săn đã có chút lo lắng, hắn không muốn để Hạ Tinh Hỏa lại đây càng không muốn cậu tiếp xúc nhiều với tên Alpha kia..
“Tinh Hỏa à, cậu có thể cùng tôi ra ngoài được không?”
“...”
Hạ Tinh Hỏa có chút buồn chán và khó chịu, nhưng cuối cùng cậu vẫn đi lên. Lúc này Tác Tử Du mới cảm thấy yên tâm cực kỳ, hắn ôm Hạ Tinh Hỏa vào lòng, trước khi đi còn nhìn Vu Hồng Văn bằng ánh mắt cảnh cáo như đang nhắc nhở đối phương đừng có nhớ thương vợ của người khác.
Gương mặt Vu Hồng Văn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, chờ bóng dáng của Tác Tử Du khuất hẳn, Kha Dương Húc mới tò mò hỏi:
“Cậu làm gì mà Tác Tử Du lại cảnh giác như thế? Tôi không nghĩ cậu là loại người như thế”
Vu Hồng Văn biết Kha Dương Húc nói gì..
“Chuyện này không như cậu nghĩ đâu...”
“Không như tôi nghĩ à?”
“Trước kia khi đo lường gen, mẹ tôi đã nhờ người che giấu thân phận Alpha cho tôi, người đó đã cho tôi một bản báo cáo ..”
“Báo cáo ư”
“Ừm đó là báo cáo kết quả đo lường về độ chính xác, tôi và người nào đó có độ chính xác cao đến 98%”
Gương mặt Kha Dương Húc kinh ngạc, sau đó đối phương thở dài..
“Là người đó ư?”