Được ánh mắt thăm dò của Tác Tử Du nhìn, Vu Hồng Văn không đáp lại, như thể những gì anh ta làm chỉ là chuyện nhỏ.
Vì ở nơi hoang dã, Tác Tử Du không chuẩn bị bất kỳ gia vị nào, chỉ có một số vật dụng khẩn cấp.
Thịt quay mặc dù không quá khó ăn nhưng cũng không ngon lắm.
Chọn ra miếng thịt mềm nhất cho Hạ Tinh Hỏa ăn hết, Tác Tử Du sau đó ăn hết phần còn lại, còn hai người còn lại...
Tự mình giải quyết!
Nếu Vu Hồng Văn không chọc giận Tác Tử Du vì dám tơ tưởng vợ mình, có lẽ sau khi cho Hạ Tinh Hỏa ăn, hắn sẽ giúp họ bắt thêm một số con mồi.
Dù sao thì họ bị thương nặng.
Nhưng bây giờ, hehe.
Tôi coi anh như anh em, còn anh thì tơ tưởng vợ tôi?
Đối với Kha Dương Hú, hắn chỉ đơn giản là tức giận.
Tác Tử Du biết hắn ta có người mình thích, người này dường như là một Omega trên tinh võng (mạng xã hội tinh cầu).
Hắn không phủ nhận kiểu hẹn hò trực tuyến này, hắn chỉ khuyên Kha Dương Hú nên cẩn thận kẻo bị lừa.
Sau khi Hồng Văn và Kha Dương Hú rời đi, Tác Tử Du đến bên cạnh Hạ Tinh Hỏa, sẵn sàng tận mắt chứng kiến
chuyện gì đang xảy ra.
Hàm bị véo, Hạ Tinh Hỏa bối rối ngẩng đầu lên, sau đó quay đầu lại kháng cự: “Buông ra!!”
“Để anh xem mắt em bị sao, ngoan, đừng động.”
Có lẽ vì sợ cậu sẽ vùng vẫy, Hạ Tinh Hỏa bị Tác Tử Du ôm gần như toàn bộ, mùi hương cam khiến tay chân cậu bủn rủn.
Thằng cha này...thật quá đáng!!
Dùng tinh thần lực kiểm tra mắt Hạ Tinh Hỏa, Tác Tử Du thở phào nhẹ nhõm: “Không sao, chỉ là tạm thời, về sau sẽ chậm rãi khôi phục”
Nhưng khi nhìn thấy vành mắt đỏ hoe của Hạ Tinh Hỏa, Tác Tử Du lại do dự: “Tinh Tinh làm sao vậy?”
“Lỗ mãng...”
Giọng Hạ Tinh Hỏa quá nhỏ, Tác Tử Du không nghe rõ: “Cái gì?”
“Tôi nói anh là cái đồ lỗ mãng!"
Quả nhiên không yêu thì là như vậy, tên thích AA luyến này đối với một omega như cậu một chút thương hoa tiếc ngọc cũng không biết.
Sau đó, Tác Tử Du mới nhận ra rằng để ngăn Hạ Tinh Hỏa giãy giụa, hắn đã trực tiếp dùng hai chân giữ chặt cơ thể của Hạ Tinh Hỏa, đồng thời cũng nắm lấy cổ tay của cậu siết chặt chúng lại với nhau.
Hạ Tinh Hỏa bị mắc kẹt tay và chân, chỉ có thể để người khác làm thịt mình, bởi vì làn da của cậu rất mỏng manh đến nỗi trên cổ tay thậm chí còn xuất hiện một lớp vết đỏ.
Khi Tác Tử Du vội vàng buông tay ra, Hạ Tinh Hỏa xoa xoa cổ tay bị đau, vẻ mặt không khỏi than phiền.
“Có muốn anh xoa cho em không?”
Hạ Tinh Hỏa còn chưa kịp trả lời, Tác Tử Du đã vội vàng chạy tới, cẩn thận nắm lấy cổ tay cậu, nhẹ nhàng xoa bóp.
Nhưng dù hắn có dùng lực nhẹ đến đâu, Hạ Tinh Hỏa cũng thút thít và kêu lên đau đớn.
Tác Tử Du vội vàng thả lỏng động tác, nhưng đồng thời cũng không khỏi suy nghĩ lung tung.
Làn da của Hạ Tinh Hỏa rất mỏng manh, chỉ sợ chỉ cần hôn nhẹ cũng sẽ để lại dấu vết, hắn bèn ỷ vào Hạ Tinh Hỏa không thể nhìn thấy, lén lút hôn cổ tay cậu.
“Anh đang làm gì vậy?”
Tầm mắt mơ hồ, chỉ có thể nhìn rõ đại khái, Hạ Tinh Hỏa cảm giác xúc giác có chút không đúng, không khỏi thắc mắc.
“Anh xoa nhẹ cho em, sẽ không đau nữa.”
Giọng nói của Tác Tử Du mơ hồ khàn khàn, Hạ Tinh Hỏa còn không nghe thấy, huống hồ là nhìn thấy anh chàng đẹp trai trước mặt cậu, thực chất dươиɠ ѵậŧ đã cương cứng đến không thể tưởng tượng nổi.
Tay của Hạ Tinh Hỏa trắng nõn và mềm mại, đầu ngón tay còn hồng hào, nếu cậu chạm vào dươиɠ ѵậŧ thô to không đẹp mắt của hắn, hình ảnh tương phản hẳn rất gợϊ ȶìиᏂ.
Lòng bàn tay của cậu thật tinh tế, có lẽ sẽ đỏ lên sau khi bị dươиɠ ѵậŧ thô to chà xát vài lần, cậu sẽ cảm thấy bị ủy khuất.