Nhưng Kha Dương Hú nghĩ lại, Vu Hồng Văn hiện đang ở trong một tình huống khá khó xử, Hạ Tinh Hỏa chỉ thích mèo, anh ta xin lỗi theo cách này cũng là bình thường.
Hạ Tinh Hỏa thực sự không muốn để người khác biết mắt mình có vấn đề nên không trả lời.
Cậu chỉ vô thức đưa tay nắm miếng thịt của hổ con, không khỏi nhéo một cái, cảm thấy móng vuốt của mèo con thật lớn.
Thấy vậy, Kha Dương Hú có chút do dự.
Một phần ý thức của tinh thần thể có thể được chia sẻ với chủ nhân, hắn ta không biết mình có nên nhắc nhở Hạ Tinh Hỏa hay không.
Sau khi Tác Tử Du trở lại, hắn nhìn thấy hổ con ngoan ngoãn trong vòng tay của Hạ Tinh Hỏa, vô thức cau mày.
Tinh thần thể cũng có pheromone thuộc về chủ nhân của nó.
Bất kỳ Alpha nào cũng không thể chấp nhận việc bạn đời của mình bị nhiễm pheromone của Alpha khác.
Nghĩ tới đây, Tác Tử Du ngữ khí không khỏi có chút lạnh lùng: “Vu Hồng Văn, cậu dùng tinh thần thể làm cái gì?”
“Xin lỗi, tôi chỉ sợ cậu ấy sẽ lo lắng.”
Lúc này Hạ Tinh Hỏa mới nhận ra rằng con mèo con ngoan ngoãn trong vòng tay mình còn được phép sờ thịt này là tinh thần thể của Vu Hồng Văn.
“...”
Tiếp xúc với tinh thần thể của Alpha thực sự là một vấn đề tương đối thân mật, Hạ Tinh Hỏa không biết Vu Hồng Văn đang nghĩ gì.
Nếu cậu làm bị thương mèo con trong lòng vì cảm thấy không vui, thì Vu Hồng Văn chắc chắn sẽ bị tổn thương còn nhiều hơn.
Nhưng mà cậu sao có thể làm tổn thương mèo con chứ?
Chỉ là không thể ôm nó nữa, Hạ Tinh Hỏa sắc mặt cứng đờ đẩy con mèo ra, mèo con vừa được cưng chiều lại vô thức cọ vào người cậu.
Tức giận trước hành vi rõ rệt của hổ con này, Tác Tử Du không thể không hét lên “Vu Hồng Văn!”
Không hiểu tại sao Tác Tử Du lại tức giận như vậy, Hạ Tinh Hỏa nghĩ về gì đó, đã đưa ra kết luận rằng tên này đang ghen tị.
Chết tiệt.
Cậu thực sự không muốn ăn cẩu lương của cặp AA này xíu nào.
Hạ Tinh Hỏa hoàn toàn chán ghét, ngừng nói chuyện với hổ con đang kêu meo meo, vẻ mặt của Tác Tử Du dịu đi một chút.
Sau khi Hồng Văn thu lại tinh thần thể của mình, Tác Tử Du cũng hành động như một bé ngoan và lôi ra tinh thần thể của mình, là một chú sói con.
Lòng bàn tay bị liếʍ, Hạ Tinh Hỏa còn chưa kịp phản ứng đã bị sói con nhiệt tình liếʍ đến cánh tay ướt đẫm nước miếng.
“Tác Tử Du!!”
Hạ Tinh Hỏa không thể không gầm gừ khi tóc mình bị thổi bay hoàn toàn, cậu không ghét sói con, nhưng cậu ghét sói con này đang liếʍ như đang chiếm tiện nghi mình còn chảy nước dãi khắp nơi.
Cảm thấy rằng pheromone của Hồng Văn trên người Hạ Tinh Hỏa đã hoàn toàn bị che lấp, Tác Tử Du thu sói con trở lại.
Sợ Hạ Tinh Hỏa tức giận, Tác Tử Du vội vàng dỗ dành: “Anh nấu ăn cho em.”
Nhưng hắn vẫn nhìn Vu Hồng Văn lần nữa, ánh mắt đầy dò hỏi.
Làm bạn nhiều năm, hắn đương nhiên hiểu tính cách của Vu Hồng Văn.
Đối phương có một địa vị đặc biệt, ngay cả Hạ Tinh Hỏa cũng không biết về tình bạn của họ.
Mối quan hệ giữa ba người giống như sự đồng cảm của kẻ mạnh.
Để không bị coi là cái gai trong mắt mẹ kế, Vu Hồng Văn luôn giữ thái độ khiêm tốn, anh ta có tiềm năng lớn và chưa bao giờ dao động trước tình yêu.
Tác Tử Du chưa bao giờ thấy anh ta thân thiện với bất kỳ Omega nào như vậy, chứ đừng nói đến việc sử dụng tinh thần thể của mình để dỗ dành người khác, nếu là người khác, hắn sẽ chúc mừng huynh đệ tốt của mình vì đã tìm được người mình lưu tâm.
Nhưng chết tiệt đó là Omega của hắn!!!