Sau khi biến thành tang thi thì Vũ An Nhiên đã học hỏi được nhiều điều, cậu bắt đầu biết sợ hãi người khác, mỗi lần bị Cốc Minh Viễn đè xuống giường, cơ thể cậu sẽ theo phản xạ run bần bật. Cơ thể cậu tự động chảy ra những chất lỏng trong suốt làm ướt một mảng quần áo lớn thế nhưng Vũ An Nhiên lại không biết thứ đó là gì. Sau khi trở thành tang thi cậu đã đánh mất toàn bộ tri giác, nếu không phải được Cốc Minh Viễn chăm sóc thì có khi mặc bộ quần áo rách rưới cậu cũng không chú ý nữa.
Đôi mắt to tròn, ướt đẫm của Vũ An Nhiên không tự chủ nhìn chằm chằm Cốc Minh Viễn như muốn nói điều gì đó, thấy thế hắn dịu dàng hỏi:
“Cậu cảm thấy chỗ nào không thoải mái sao?”
“Rống……”
Cả người cậu vặn vẹo, miệng không ngừng phát ra những tiếng gào rống đáng sợ, thấy thế Cốc Minh Viễn giúp cậu sờ soạng cơ thể, hắn cảm nhận được thứ chất lỏng nào đó không ngừng tuôn trào. Hành động này khiến Vũ An Nhiên cảm thấy ngạc nhiên, trong đôi mắt cậu ngập tràn mê mang, cậu không hiểu thứ cảm giác này lạ gì, và tại sao người đàn ông này lại làm như thế, cho dù đối phương có dạy dỗ như thế nào cậu cũng không hiểu được. Chẳng qua cơ thể cậu đã trở nên nhạy cảm đến độ chỉ cần cho một ngón tay vào bên trong thì lỗ nhỏ đã bắt đầu chảy nước.
“Bên trong của Nhiên Nhiên ướt quá, có phải lại muốn rồi không? Hôm nay tôi không giúp cậu liếʍ, chúng ta làm trò khác có được không?”
Sự xuất hiện của người khác đã khiến Cốc Minh Viễn cảm thấy nguy cơ, ban đầu hắn muốn chuẩn bị thêm một chút nữa nhưng bây giờ hắn không muốn chờ đợi thêm nữa.
“Tôi muốn cậu, nhiên nhiên à”
Hắn cắn cắn vành tai của vũ an nhiên, một tay khác nắm chặt lấy đôi tay nhỏ nhắn kia, giọng điệu ngập tràn mê luyến.
“Cậu không nói lời nào thì tôi xem như cậu đồng ý rồi nhé?”
Nghe thấy Cốc Minh Viễn nói thế Vũ An Nhiên theo phản xạ mở miệng định rống lên một tiếng thế nhưng đã bị Cốc Minh Viễn bóp chặt, cậu cố gắng tách tay đối phương ra nhưng không được, chờ đến khi Cốc Minh Viễn buông tay thì Vũ An Nhiên đã trở nên cực kỳ ngoan ngoãn, cậu không dám phát ra âm thanh nào cả mà chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt căm hận. Ngón tay rút ra từ bên trong lỗ nhỏ được bao bọc bởi một tầng nước long lanh trông vô cùng đẹp mặt, thấy thế Vũ An Nhiên vô thức lại gần như muốn ngửi nhưng lại không ngửi ra mùi hương gì.
“Nhiên nhiên cũng nghe được mùi hương đó đúng không? Mùi dâʍ đãиɠ”
Tuy rằng cậu không hiểu đối phương đang nói gì nhưng vẫn quay lưng giương nanh múa vuốt như muốn bàn luận gì đó thế nhưng khi Cốc Minh Viễn đưa tay trêu chọc hàm răng thì cậu trở nên vô cùng ngoan ngoãn. Giây phút hai chân bị bẻ ra, Vũ An Nhiên không nhịn được nức nở, bộ dạng đáng thương này khiến Cốc Minh Viễn cảm thấy vô cùng buồn cười, sự phẫn uất trong lòng cũng giảm dần, hắn dịu dàng an ủi:
“Không sao đâu Nhiên Nhiên, Nhiên nhiên đừng sợ, tôi rất nhẹ nhàng, sẽ không đau đâu”
Lúc này hắn không nhận ra hành động của bản thân bây giờ là đáng ghét như thế nào, thân là một dị năng giả mà lại muốn làʍ t̠ìиɦ với một tang thi, đúng là biếи ŧɦái. Trong đầu hắn chỉ còn hình ảnh lỗ nhỏ ửng hồng và ngập tràn nước kia. Hắn không rõ bộ dạng các tang thi trước như thế nào nhưng Vũ An Nhiên có rất nhiều điểm đặc biệt, đầu tiên gương mặt cậu không bị hoại tử như các tang thi khác, trải qua quá trình học tập cơ thể cậu đã trở nên vô cùng nhạy cảm và biết cảm nhận tìиɧ ɖu͙© là như thế nào. Hắn có cảm giác tiểu thiếu gia có thể hồi phục một cách chậm rãi và trở thành một người bình thường như bao người khác.
Đầu lưỡi hắn dịu dàng liếʍ láp lỗ nhỏ ướt đẫm, hai chân Vũ An Nhiên căng thẳng, tiếng gầm gừ bỗng nhiên vang lên sau đó biến mất, lúc này trông cậu rất ngoan ngoãn, cả người nằm yên trong giường, đôi mắt thất thần nhìn lên trần nhà. Tuy rằng cậu không hiểu cảm giác này là gì nhưng dường như cậu không cảm thấy đói bụng như trước nữa.