Hắn đập mạnh vào trong tủ đông, bên trong phát ra những âm thanh lộn xộn, người đàn ông trung niên sợ hãi chạy ra ngoài, người này không ngừng giải thích:
“Tôi là người sống, không phải là tang thi đâu”
Lúc đi vào hắn đã nhìn thấy tủ đông nhưng vì chủ quan nên không kiểm tra kĩ, hóa ra có người dám trốn ở đây.
“Người sống sao..”
Ánh mắt mắt hiện lên một tia khó hiểu mà Vũ An Nhiên bên cạnh cũng cảm thấy hứng phú với người đàn ông này. Thật ra Cốc Minh Viễn nhận ra người đàn ông này là ai, trước kia người này có mối quan hệ tốt với Vũ An Nhiên nên được hắn điều về đây ông tác. Tuy rằng Vũ An Nhiên bị tang thi cắn nhưng cậu chỉ bị cắn một đầu ngón tay nhỏ, gương mặt trắng bệch nhưng vì bộ dạng quá đỗi xinh đẹp nên không hề giống một con tang thi mà giống một búp bê sứ được trưng bày trong tủ kính.
“Thiếu gia Vũ”
Nhìn thấy gương mặt quen thuộc nên người đàn ông này cảm thấy vô cùng may mắn thế nhưng ngay sau đó là sự hoảng sợ, tại sao thiếu gia nhà mình lại bị người khác khóa như thế này cơ chứ.
“Ngươi là ai? Sao ngươi dám đối xử với thiếu gia như thế này hả? Ngươi không biết thiếu gia là ai ư?”
“Ta tất nhiên biết thiếu gia là ai, ta là người bảo hộ ngài ấy”
“Thế thì tại sao ngươi dám khóa...”
Ánh mắt người kia nhìn chằm chằm vào dây xích, không đợi người này kịp nói gì thì Vũ An Nhiên lại nhào tới như muốn cắn người, hắn nhanh chóng vội vàng ôm cậu vào lòng, ánh mắt ngập tràn tức giận nhìn người đàn ông kia.
“Cút ngay”
Lúc này người đàn ông kia mới nhận ra tình hình không ổn, người này lẩm bẩm:
“Vũ thiếu gia biến thành tang thi rồi..”
“Vì thế nên cậu mới xích ngài ấy như thế sao? Vũ thiếu gia sẽ không cắn cậu ư?”
“Đây không phải là việc của cậu, tốt nhất cậu nên rời khỏi đây”
Tuy rằng người đàn ông này rất sợ hãi, nhưng trên gương mặt hiện lên sự do dự, dường như không muốn bỏ chạy một chút nào cả, thấy thế Cốc Minh Viễn nói”
“Nếu cậu muốn trở thành lương thực dự trữ thì có thể ở đây”
“...”
Tuy rằng hắn không chấp nhận chuyện này xảy ra nhưng Cốc Minh Viễn vẫn cố tình uy hϊếp đối phương, hai tay hắn ôm chặt lấy Vũ An Nhiên đề phòng cậu xông ra bên ngoài
“Rống……!!”
Hành động này khiến cho tiểu thiếu gia cảm thấy tức giận, Vũ An Nhiên ngay lập tức cắn xé hắn thế nhưng Cốc Minh Viễn vẫn bình tĩnh vỗ vỗ lưng của đối phương một cách chiều chuộng.
“Hóa ra cậu là dị năng giả”
“Đúng vậy.”
Tuy rằng rất do dự nhưng cuối cùng người đàn ông này vẫn ngoan ngoãn rời khỏi biệt thự. Đợi người không liên quan bỏ đi, Cốc Minh Viễn ôm chầm Vũ An Nhiên vào lòng, gương mặt hắn cực kỳ khó chịu, giọng điệu có chút trầm thấp:
“Nhiên Nhiên thích người đó như thế sao?”
Tuy rằng Vũ An Nhiên không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng vẫn cắn cắn cổ áo Cốc Minh Viễn trong miệng chảy ra vô số nước bọt. Thấy thế Cốc Minh Viễn dịu dàng vỗ về đối phương
“Nhiên Nhiên đói bụng rồi sao?”
“Rống!!”
“Tôi đi tìm đồ ăn cho cậu nhé”
Nói xong hắn cẩn thận tìm thức ăn còn sót lại trong balo, sau khi hống Vũ An Nhiên ăn xong Cốc Minh Viễn hôn lên gương mặt đáng yêu của cậu vài cái, chỉ là sau khi ăn no thì Vũ An Nhiên không còn hứng thú với hắn nữa, cậu đẩy đẩy đối phương đi ra bên ngoài. Thế nhưng da mặt của Cốc Minh Viễn cực kỳ dạy, hắn không ngừng chạy lại chọc điên cậu khiến Vũ An Nhiên tức giận gặm vài cái lên mặt đối phương.
“Nhiên Nhiên muốn cắn thì cứ cắn đi nhé”
Cao Minh Viễn dịu dàng hôn lên gương mặt xinh đẹp kia và bế cậu lại giường nghỉ ngơi, cả người Vũ An Nhiên mềm nhũn và tựa vào lòng ngực đối phương, đến khi bị đối phương đè xuống giường thì cậu mới ý thức có gì đó không đúng, theo bản năng cậu giãy giụa không ngừng, xiềng xích phát ra những âm thanh leng keng leng keng.
Mà người đàn ông sau khi rời khỏi biệt thự đã cảm thấy có gì đó sai sai, người này nhìn thấy ban nãy hai người kia có những hành động cực kỳ ám muội và không giống mối quan hệ bảo tiêu thiếu gia một chút nào cả.
Cốc Minh Viễn bảo hắn là người bảo vệ của Vũ An Nhiên thì chắc chắn hắn biết cậu là ai. Thế nhưng bây giờ Vũ An Nhiên đã trở thành tang thi rồi, sao tên kia dám....
Đúng là một tên biếи ŧɦái. Thật đáng sợ