Mỹ Nhân Cao Quý Và Nhóm Điên Phê

Quyển 1 - Chương 7: Công một dẫn tiểu mỹ nhân bỏ chạy, trong lúc khẩu giao bị người khác phát hiện

Vũ An Nhiên dùng móng tay dài cào xé lên lưng của Cốc Minh Viễn để tìm cách ăn thịt đối phương, thấy thế Cốc Minh Viễn chỉ có thể ôm chặt cậu vào lòng, hắn dịu dàng nói:

“Nhiên Nhiên ngoan nào, đừng phát ra âm thanh nhé”

Đôi tay hắn che kín miệng tiểu thiếu gia khiến cậu không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, điều này khiến tiểu thiếu gia vô cùng tức giận, cậu gầm lên vài tiếng như muốn cảnh cáo, thấy thế Cốc Minh Viễn nhéo nhéo mông cậu khiến cơ thể cậu cứng ngắc. Tiểu thiếu gia phát lên một âm thanh nức nở, cả người co rút lại trông cực kỳ đáng thương.

Hai người nhanh chóng rời khỏi đường hầm đen tối kia, trước khi đi Cốc Minh Viễn còn ngẩng đầu nhìn tầng hầm đóng chặt, trong đôi mắt hiện lên những tia trào phúng. Hắn biết người đến là ai, bọn họ đã tranh giành tiểu thiếu gia suốt mấy năm nay, làm sao hắn không nhớ giọng điệu đối phương được. Chỉ là không hiểu sao người đến lần này là kẻ hắn có hiềm khích nhất, cả hai nhiều lần tranh đấu đến độ ta sống ngươi chết.

Tại sao tên này không bị tang thi cắn chết cơ chứ? Lại dám tìm đường đến nơi này để quấy rối, đúng là dai như đỉa.

Cốc Minh Viễn chép miệng, sau đó ôm chầm Vũ An Nhiên vào trong xe, hắn cẩn thận buộc dây an toàn giúp cậu sau đó mới từ từ khởi động xe. Tiếng động cơ vang lên khiến các con tang thi đang kiếm ăn chú ý, ngay lập tức bọn họ nhào lại bao quanh xung quanh. Gương mặt Cốc Minh Viễn không chút hoảng sợ, hắn đánh tay lái đâm thẳng vào bọn tang thi đứng trước mặt mình, mà Vũ An Nhiên lại ghé mặt vào bên cạnh cửa kính quan sát, trong đôi mắt hiện lên sự tò mò, dường như cậu cũng muốn đi ra ngoài chơi. Chỉ là vài giây sau cậu đã bị Cốc Minh Viễn kéo lại, chỉ có thể lảo đảo đi vào trong lòng ngực đối phương.

“Không cần nhìn xung quanh như thế, bên ngoài rất nguy hiểm có biết không hả?”

Thế nhưng Vũ An Nhiên không những không quan tâm những lời hắn nói, thậm chí cậu có cắn hắn một cái.

“Hức”

Tuy rằng bình thường Cốc Minh Viễn không phải là người sợ đau nhưng bộ phần lần này Vũ An Nhiên cắn quá mức nhạy cảm, trên cơ thể cậu xuất hiện phản ứng, hạ thể đứng cứng ngắc nhìn đối phương. Thấy thế Vũ An Nhiên sợ hãi, ngẩng đầu nhìn Cốc Minh Viễn trong đôi mắt ngập tràn hoang mang.

Chết tiệt.

Cốc Minh Viễn hít sâu, hắn cố gắng kiềm chế sự xúc động trong lòng, cả người cứng ngắc lái xe tìm chỗ nghỉ chân mới. Nơi này phải cách xa chỗ cũ và ít người qua lại, rất nhanh hắn đã tìm được một biệt thự hẻo lánh nằm gần núi, lúc đó Cốc Minh Viễn cẩn thận ôm Vũ An Nhiên ra ngoài, sau đó giải quyết toàn bộ những con tang thi xung quanh vào dùng vân tay của bọn chúng để mở khóa. Căn biệt thự này là hắn mua trên danh nghĩa của người khác, nếu là bình thường có lẽ sẽ dễ phát hiện nhưng bây giờ mạt thế đã diễn ra, hắn không tin những tên kia có thể đánh hơi đến nơi này nhanh như thế.

Trước kia hắn không chủ động mang vũ an nhiênd đến nơi này là vì nơi này cách làng quá xa, hắn sợ trên đường xảy ra sự cố gì đó không mong muốn, hơn nữa nơi này không có nhiều dụng cụ bảo vệ, không thích hợp cho Vũ An Nhiên trong tình trạng không ý thức như thế này. Sau khi lái xe đi vào trong gara, hắn cẩn thận dọn dẹp toàn bộ tang thi trong biệt thự, sau đó mới ôm Vũ An Nhiên vào bên trong. Lúc mới đi vào, Vũ An Nhiên còn không hiểu chuyện gì xảy ra đã bị Cốc Minh Viễn xô ngã xuống sô pha, đối phương tự nhiên tách hai chân cậu ra.

“Hức Rống”

Vũ An Nhiên định phát ra những âm thanh cảnh cáo nhưng đã bị đối phương hôn, nước bọt theo phản xạ chảy ra ướt đẫm áo, ngón tay của Cốc Minh Viễn không ngừng chuyển động phía sau lưng.

“Hức”

Phần quần đùi rộng thùng thình của cậu bị Cốc Minh Viễn kéo căng, lúc này Vũ An Nhiên vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra cho đến khi dươnq vật nhỏ xinh bị hắn nắm trong tay.

!!!

Vũ An Nhiên điên cuồng giãy giụa, thậm chí cậu còn phát ra những tiếng gầm gừ như đang cảnh báo thế nhưng dươnq vật trong tay lại bắt đầu chảy nước.

“Nhiên nhiên thật là lẳиɠ ɭơ, nơi này đã chảy nước rồi này”

“Rầm”

Lúc này bỗng nhiên có tiếng đồ vật rơi trên mặt đất, ngay lập tức Cốc Minh Viễn ôm chặt Vũ An Nhiên ánh mắt ngập tràn cảnh giác nhìn về phía trước, mà Vũ An Nhiên cũng ngẩng đầu, dường như cậu nghe được mùi đồ ăn lan tỏa trong không khí, nhìn thấy bộ dạng này của Vũ An Nhiên thì Cốc Minh Viễn đã hiểu chuyện gì xảy ra, hắn chậm rãi đi đến bên cạnh tủ đông, trong mắt hiện lên cái nhìn sắc bén.