Mỹ nhân bị nhốt dưới tầng hầm lại là zombie, công 1 liếʍ sữa khắp người thụ
Trong tầng hầm tối đen, loáng thoáng truyền đến tiếng xích sắt kéo lê trên mặt đất, người đàn ông ngồi trên mặt đất ngơ ngác nhìn trần nhà, sắc mặt tái nhợt không giống con người.
Nhưng bộ dạng của cậu lại chói mắt đến dị thường, mái tóc dài màu đen tùy ý xõa xuống, thoạt nhìn có chút lộn xộn nhưng lại khó che đi diện mạo tinh xảo đẹp đẽ, đôi mắt màu xanh đen vô thần mà mỹ lệ.
Cánh cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng vang, nam nhân bị gây chú ý đến nghiêng đầu, không chút sức sống nhìn chăm chú vào cánh cửa lớn kia.
Đợi đến thời khắc cánh cửa bị mở ra, nam nhân liền bật ra tiếng gào thét, nhưng sau khi nhìn rõ người tới, theo bản năng co mình lại, giống như là sợ hãi vậy.
“Nhiên Nhiên, đói bụng rồi đúng không?”
Nam nhân đi vào nhìn có chiều cao gần một mét chín, mặc một bộ công nhân ngắn tay, cánh tay trần lộ ra với cơ bắp rất chắc khỏe, chỉ liếc mắt một cái dáng người là có thể biết đây là một khối thịt lớn cực kỳ cường tráng, hơn nữa diện mạo cũng rất đẹp trai.
Nhưng trên người lại mang theo mùi máu tanh nồng nặc, trên tay cầm một cái túi có máu chảy đầm đìa, sau khi mở ra bên trong chứa một thi thể động vật đã chết.
Ngửi thấy mùi thơm thức ăn, Vũ An Nhiên theo bản năng liền có chút nông nổi, nhưng tiềm thức kháng cự người đàn ông tới gần, nhịn không được phát ra tiếng gầm nhẹ như uy hϊếp vậy.
Người đàn ông lại như thể không nhận ra sự kháng cự của cậu, ngược lại ôm chặt lấy cậu vào lòng, lôi thi thể động vật trong túi ra đút vào trong miệng anh.
Vũ An Nhiên ăn được thức ăn tạm thời rơi vào sự yên tĩnh ngắn ngủi, nhưng khi người đàn ông chạm vào cậu, cả người bắt đầu trwor lên run rẩy.
Trên người cậu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi cỡ lớn, rộng rãi lộ ra l*иg ngực trắng nõn cùng xương quai xanh tinh xảo.
Thi thoảng còn có thể nhìn thấy một nửa nhũ hoa non nớt cương cứng, thân dưới dường như hoàn toàn trần trụi, khi cậu ăn đồ, bàn tay của Cốc Minh Viễn không chút ngoan ngoãn mà vuốt ve eo cậu.
Thân thể cậu vẫn cực kỳ mẫn cảm, chỉ bị nhẹ nhàng vuốt ve thắt lưng, biểu cảm của Vũ An Nhiên trở nên mê man, hai chân bất an quấy lấy nhau, như muốn giảm bớt cái gì đó vậy.
“Gào! ——”
Lại gần người đàn ông trong gang tấc gào một tiếng, máu nơi khóe miệng lại bị hắn nhẹ nhàng lau sạch, bỏ vào trong miệng liếʍ liếʍ.
Nhìn tiểu mỹ nhân bị ép khóa trong lòng hắn, yết hầu của Cốc Minh Viễn đói khát mà lăn lên lăn xuống vài cái, trên mặt cuối cùng đã lộ ra một nụ cười.
Đợi đến khi Vũ An Nhiên ăn no không muốn ăn nữa, Cốc Minh Viễn liền giúp cậu lau sạch vết máu trên người, cởϊ áσ sơ mi rộng thùng thình kia ra, sau đó lại nhẹ nhàng hôn một cái, trên trán cậu.
“Nhiên Nhiên thật sự rất ngoan, thích Nhiên Nhiên quá...”
Biểu cảm dần dần trở nên si mê, nụ hồn của Cốc Minh Viễn nhịn không được mà từ từ trượt xuống, thuận theo gò má của Vũ An Nhiên xuống đến cổ, toàn thân trên dưới đều được liếʍ một lượt.
Hai nhũ hoa trước ngực bị mυ'ŧ mát đến sưng to, gống như hai quả cherry đỏ mọng, mang theo nước miếng bị cương cứng lên, phảng phất như có thể bóp ra được sữa, mẫn cảm đến dị thường đang truyền đến từng cơn kɧoáı ©ảʍ, làm cho Vũ An Nhiên không kìm lòng được mà vặn vẹo thân thể.
Thân thể như vậy, dâʍ đãиɠ không giống zombie tẹo nào.
Thân thể mềm nhũn dựa vào Cốc Minh Viễn, khuôn mặt diễm lệ chói mắt lại nổi lên thêm sự mê mị nồng đậm, Vũ An Nhiên vô ý thức nâng ngực lên, để kệ người đàn ông tùy ý liếʍ bụng cậu.
Từ sau khi bị biến thành zombie, thân thể Vũ An Nhiên trở nên cực kỳ lạnh lẽo, Cốc Minh Viễn mỗi ngày đều muốn giúp cậu làm cơ thể trở lên ấm áp, nhưng bát luận hôn bao nhiêu lần cũng không có cách nào mang đến chút nhiệt độ nào.
Cho đến khi nụ hôn trơn trượt đi đến phần bẹn, Vũ An Nhiên lúc này mới phản ứng ra mà bắt đầu giãy dụa, phát ra từng trận tiếng vang từ xích sắt.
Cậu giận dữ gầm lên, móng tay được cắt tỉa tỉ mỉ mỗi ngày không sắc bén như các zombie khác, không cách nào xé rách được làn da của Cốc Minh Viễn, chứ đừng nói đến đẩy hắn ra.