Đồ Đệ Diêm Vương 3: Đọa Hồn

Chương 19: Mộc Tử xiêu lòng

Ở một diễn biến khác

Sau khi ăn uống xong xuôi, trời hãy còn rất sớm, A Tú lẻn vào cánh rừng gần đó, tìm một nơi quang đãng có thể nhìn thấy bầu trời, thấy một cái hồ nước nhỏ, gã tới gần rồi lấy một lá phù ra, lẩm bẩm chú ngữ rồi ném lên, lá phù đó không bốc cháy mà bay thẳng lên trời, bay lên tận tầng mây cao vυ't, rồi một tiếng sấm rền như đáp lại. Gã gật đầu tỏ vẻ ưng ý. Nhưng A Tú không quay trở lại ngay, mà gã biết có người đang theo dõi mình nãy giờ, thậm chí còn biết đó là ai, là cô sư muội của anh Quảnh, Lý Mộc Tử. A Tú nghĩ thầm trong đầu: "Giờ thì nàng chết với ta, tội theo dõi ta đã không thể chối cãi rồi, nơi này ta có làm gì cũng không ai biết".

Gã lập tức phóng Càn khôn tỏa ra, úp thẳng vào Mộc Tử đang lúi húi nấp trong bụi, Mộc Tử đột nhiên bị đánh úp không kịp phản ứng, cô càng vùng vẫy thì càng bị Càn khôn tỏa giữ chặt, tuy rằng cô là con người, pháp lực trên lưới cũng không tấn công cô nhưng bản chất của Càn khôn tỏa là thiên la địa võng, bất kỳ thứ gì bị nó thu kể cả người hay quỷ đều không thể thoát. A Tú tiến lại gần, vẫn cái điệu bộ thèm khát hôm qua diễn với Lý Nhiên, giờ đem ra áp dụng với Mộc Tử:

- Ôi dồi ơi! Mỹ nhân! Mỹ nhân à! Nàng nóng lòng động phòng với ta vậy sao! Ày thật là…

Mộc Tử cứ giẫy dụa trong lưới mà kêu la:

- Cứu! Cứu tôi với! Sư huynh ơi cứu em với! Ôi giời ơi đồ da^ʍ tặc. Cút đi! Tránh xa tôi ra, đừng lại gần tôi.

- Kìa! Là nàng đến tìm ta mà. Kiếp này nàng là của ta, là bà hai của ta. Hà hà hà!

A Tú tiến lại gần, từ từ cởϊ qυầи áo ra, bây giờ thì gã trần như nhộng đứng trước mặt Mộc Tử. Cái lúc gã cởϊ qυầи là cô đã phải nhắm mắt quay đi không dám nhìn rồi, nhưng mà khổ, không nhìn về phía gã thì làm sao biết gã định làm gì với cô, nên đôi lúc vẫn phải liếc lại. Tưởng rằng tiếp theo A Tú sẽ lột nốt quần áo mình, nhưng không, gã nhảy cái ùm xuống hồ nước gần đó tắm. Bây giờ Mộc Tử mới hoàn hồn, không biết là gã đã tha cho mình chưa hay đang tắm rửa sạch sẽ để lên làm thịt mình nữa. Tranh thủ A Tú đang tắm, Mộc Tử rút trong người một là phù nhỏ rồi ném ra ngoài, nhưng thật đen đủi cho cô, lá phù đó không như dự kiến mà bay thẳng đến chỗ A Tú đang tắm, gã bắt lấy lá phù rồi cười lớn trong sự ngỡ ngàng của Mộc Tử:

- Nàng định gọi người ư! Ha ha ha! Không gì có thể ra khỏi kết giới của ta, nàng có ném bao nhiêu phù cũng thế thôi. Nàng cứ chờ đi, sắp tới lượt nàng rồi! Ha ha ha.

Tuy rằng Mộc Tử lúc này hoảng hốt, sợ rằng khi tên da^ʍ tặc đó tắm xong thì cũng là lúc mình cũng toi đời con gái, nhưng là lần đầu thấy một đàn ông hơn mình có vài tuổi mà cao ráo đẹp trai, cơ bắp cuồn cuộn, lại là người trong huyền môn giỏi về pháp thuật nên trong tâm cũng hơi động. Đôi lúc còn giật mình nhận ra là cô đang ngắm nhìn gã tắm, rồi chỉ đỏ mặt quay đi. A Tú biết điều đó, nên khi gã tắm xong liền cứ trần như nhộng thế mà tiến tới chỗ Mộc Tử, cô thấy hắn đến thì phải quay mặt đi không dám nhìn. Gã bế thốc cô lên, thu Càn khôn tỏa lại, Mộc Tử cứ tưởng quả này bị gã chiếm đoạt rồi nhưng gã lại ném vèo một phát cô xuống hồ.

- Nàng tắm sạch sẽ đi, rồi chúng ta động phòng.

Rõ khổ thân Mộc Tử, bị A Tú áp chế cả tinh thần lẫn thể xác, mở mồm ra là dọa chiếm đoạt người ta, chiếm thì chiếm luôn đi cho xong, cứ vờn lên vờn xuống. Nhưng cô lại không biết bơi, mà A Tú lại hoàn toàn không biết điều này, nên khi thấy Mộc Tử chới với giữa hồ, gã mới hoảng hồn bơi ra kéo cô vào. Lúc này thì cô đã uống no nước bất tỉnh nhân sự, gã vội vàng lấy hai bàn tay ấn lên ngực Mộc Tử rồi làm động tác hô hấp nhân tạo, một lúc sau thì cô cũng nôn ra một đống nước rồi tỉnh dậy, thấy cúc áo ngực mình bị bung ra, A Tú thì đang vén ngực áo nhòm vào trong, cô giơ tay tát cái Bép vào mặt gã.

A Tú háo sắc thật, nhưng gã cũng không đến nỗi lợi dụng lúc người ta gặp nạn mà nước đυ.c thả câu, mà vì lúc làm động tác ấn ngực cho Mộc Tử, hắn thấy có gì đó sai sai, vì cái cảm giác nó không được thật. A Tú chợt nhớ đến hai món pháp khí mà hồi sáng Mộc Tử làm rơi ra sân rồi vội vàng giấu vào ngực áo, nên gã liền tò mò xem nó là gì. Gã cũng chẳng thèm giải thích là tò mò hai món pháp khí, vì vốn dĩ đã chết cái danh đê tiện háo sắc rồi, gã lại trở về với cái kiểu biếи ŧɦái trước đó:

- Haiz! Đồ giả à! Thật mất niềm tin quá a.

Mộc Tử muốn giơ tay tát cho A Tú một cái nữa lắm nhưng không thể, vì cô không còn sức lực sau trận sặc nước vừa rồi, với lại giờ cơ thể cô run lắm, không biết vì lạnh hay vì tức mà cứ run lên bần bật, rồi cô bật khóc trong ấm ức. A Tú cũng chưa dòm ngó được nhiều, vì hóa ra cái món tròn tròn mà gã tò mò ấy lại là hai miếng độn nâng ngực phụ nữ. Ít ra hãy còn lớp đệm ngực che chắn, nhưng mà khổ, cái cô uất ức tủi nhục nhất là gã đã biết cô cũng chẳng có gì để mà che chắn, tức là gã đã biết bí mật lớn nhất cuộc đời cô – Ngực lép.

Quả là Mộc Tử xinh đẹp như tiên dáng trần, nhưng với cơ thể mình hạc xương mai của cô thì khó mà có được vòng ngực to chuẩn người mẫu được, nên biện pháp đánh lừa thị giác người khác là dùng miếng độn ngực. A Tú thấy Mộc Tử cứ ngồi khóc tu tu như trẻ con, hiện gã cũng đang không biết cô khóc vì cái gì, vì nghĩ gã sàm sỡ cô hay là do gã đã biết cô ngực lép, nhưng là gì thì gã cũng thấy đây là cơ hội của mình:

- Nàng nín đi, dù nàng có ngực lép thì ngổ vẫn yêu nàng, nàng vẫn là bà hai của ngổ à. Cái gì chứ lép thì ngổ có thể làm cho nó to ra được a.

Thật là chịu thua gã luôn, dỗ câu trước, vả câu sau, cái kiểu không biết là gã đang tán hay đang chửi con người ta nữa.

Đường đường con cháu dòng dõi họ Lý, tuy rằng không còn thời phong kiến nữa nhưng nhắc đến dòng dõi nhà vua thì cũng có cái oai của nó chứ, thế mà giờ bị thằng đê tiện này nó ức hϊếp không ngóc đầu lên được.

A Tú lấy cái áo khô của mình choàng lên người Mộc Tử rồi cả hai đi về, cô vẫn vừa đi vừa rấm rức khóc, người vẫn run lên nhưng giờ có lẽ vì lạnh, bước đi cứ loạng choạng, gã phải bám lấy hai vai cô giữ chặt để Mộc Tử có thể bước được.

Về đến gần sân thì anh Quảnh đang ngồi ngoài hút thuốc lào vã, thấy A Tú cởi trần, trên người mặc mỗi cái quần, đang dìu cô em mình, bước chân cứ loạng choạng khép vào nhau, người thì khoác áo của gã, mặt thì rấm rức khóc đoán ngay là chuyện gì vừa xảy ra rồi, anh không ngờ lại tiến triển nhanh đến vậy, thế thì anh ăn chắc mối quan hệ với A Tú rồi, anh Quảnh chạy ra vỗ vai gã:

- Hà hà hà! Em rể, anh không ngờ chú lại giỏi đến vậy đấy, giờ thì đối xử với con em anh cho tốt vào nhé! Hà hà hà

Mộc Tử ngước lên còn chưa kịp phân bua thì A Tú nhỏ giọng nói vào tai: "Bí mật của nàng"

Thế là cô lại im lặng không nói gì cả, đành phải để tên đê tiện này nó ba hoa với sư huynh mình.