Đồ Đệ Diêm Vương 3: Đọa Hồn

Chương 11: Điện chủ

Anh Quảnh đứng phắt dậy, người run run, nói cũng lắp bắp:

- Sao…sao lại có thể thế được? Thật là dã man. Gϊếŧ cháu nội mình, rồi còn giam giữ linh hồn để tra tấn.

- Hày! Thời gian càng lâu thì oán hận càng lớn, sức mạnh lại càng kinh khủng. Ngổ hiện vẫn chưa đoán ra được bọn chúng dùng cách gì để giam cầm hồn đứa bé, vì khi nó được 9 tuổi âm, rồi mới đem luyện bùa thì sức mạnh thật không dám tưởng tượng. Thậm chí có thể phá sự giam cầm mà thoát ra ngoài, quật ngược lại kẻ luyện bùa. Nhưng để đến khi đó, có khi ông trời cũng bó tay à

Anh Quảnh suốt ruột, cứ đi đi lại lại trước mặt A Tú:

- Không được! Tôi phải gọi thêm sự trợ giúp của môn phái

Rồi anh quay sang A Tú khẩn khoản:

- Anh! Anh phải giúp tôi việc này. Xin anh hãy giúp tôi đối phó với nhà họ Đường.

A Tú đứng lên, nắm lấy tay anh Quảnh rồi nói:

- Ngổ chắc chắn sẽ giúp anh hết sức. Đừng nói là việc Đường gia làm trái với thiên đạo, mà sự độc ác của chúng ngổ cũng không thể nhắm mắt làm ngơ à

Nói đoạn, anh Quảnh bảo phải xuống chợ huyện, gửi tin về xin tiếp viện của môn phái, anh dặn dò vợ mình mấy câu, từ biệt A Tú rồi xuống núi. Anh Quảnh đi khuất rồi, A Tú mới vào trong nhà, đang định tới chỗ Nguyệt Nhi hỏi thêm thông tin, thì thấy mụ Sầm bê bát cháo đi ra, mụ cố tình va vào gã, làm cho quả ngực đập vào cánh tay nảy lên bành bạch, mụ quay lại ra điều mình vô ý:

- Ấy chết! Bác có làm sao không, em bất cẩn quá!

Thấy con mắt mụ như hổ đói vồ mồi, A Tú thoáng rùng mình, gã lùi lại một bước kẻo mụ lại lấy cớ lại gần, rồi động chạm thì không hay ra, gã thận trọng lên tiếng:

- À! Phiền bà chị đun hộ cho nồi nước, tôi có việc cần nói chuyện với cô Nguyệt a

Mụ Sầm lúng liếng đôi mắt, trước khi ngoáy mông đi khuất, mụ còn cố thỏ thẻ với gã:

- Cửa ở đâu, thì… tối chỉ cho! Nhá!

Những việc vừa rồi Nguyệt Nhi cũng đã chứng kiến hết và cô hiểu hết, nên trước mắt cô tạm thời tin tưởng A Tú, vì ít ra trước sự cám dỗ như vậy mà gã vẫn giữ được sự chính trực của mình. Biết A Tú là người cứu mình đêm qua, lại trừ được Trùng độc, cô khẩn khoản:

- Ân nhân! Xin hãy cứu con tôi! Xin hãy cứu con tôi.

A Tú biết giờ không phải là lúc nói những suy đoán vừa rồi cho cô, nói ra giờ khéo khi lại quẫn chí mà làm liều. Đôi khi con người ta vượt qua cái chết, không phải vì người ta có khả năng, mà là người ta có hi vọng, dù là hi vọng mong manh. Cứ hi vọng đi, vì tận cùng của hi vọng… là tuyệt vọng, nhưng khi đó người ta lại không còn nghĩ quẩn nữa, nỗi tuyệt vọng ấy nó đã biến thành sức mạnh để mà sống tiếp. Nghĩ vậy nhưng cũng không thể gieo quá nhiều cho Nguyệt Nhi, gã mới cẩn thận nói:

- Quả thật ngổ không chắc đâu, cô cũng phải chuẩn bị tinh thần à

Nói rồi A Tú ngồi xuống bên giường, hỏi thêm một vài vấn đề nữa, nhưng đúng là Nguyệt Nhi không biết gì cả, gã cũng không ngờ nhà họ Đường lại có thể giữ bí mật kín như vậy, có lẽ đến Đường Kỳ cũng không biết mà sau sự việc của Nguyệt Nhi mới được biết. Lạ một điều nữa, cô kể mặc dù cô chỉ là con ở, được Tô Lam chấp nhận làm dâu và nhà họ Đường đó vẻ ngoài sống rất hòa đồng với người Việt nhưng từ trước tới giờ bọn chúng không bao giờ hôn phối với người Việt, mà nhà không thấy người phụ nữ chung huyết thống nào cả, tất cả chỉ sinh được duy nhất một người con trai.

A Tú cau mày suy nghĩ: "Chuyện hôn phối có thể bọn chúng muốn có dòng dõi thuần huyết, cái này có thể hiểu được, vì kẻ đầu tiên tạo trấn yểm muốn hậu duệ của mình có thể tiến vào được địa mạch mà không bị quỷ hồn phong ấn ở đó vật chết, đã kèm một loài bùa huyết thống dạng như chìa khóa, chỉ có hậu nhân thuần huyết của kẻ đó mới vào được. Nhưng còn sinh chỉ toàn con trai, sao lại thế được nhỉ, trai gái là do ý trời, ta không tin bọn chúng có thể nghịch thiên như vậy…"



Tối hôm đó, vì nhường cơm cho Nguyệt Nhi và mụ Sầm nên A Tú chỉ ăn ít khoai trộn cơm, gã ra bên ngoài cửa vớ lấy cái điếu cày của anh Quảnh, tập tành hút thuốc lào. Còn đang cố uốn cái hơi khói cho nó như thế rồng cuộn thì mụ Sầm bê cái mâm cơm đi qua bậc cửa, mụ còn cố tính vẩy cái mông vào mặt gã, sút làm gã sặc khói. Xem chừng tình hình tối nay cứ ở đây khó mà thoát khỏi nanh vuốt của mụ, A Tú bèn tính kế chuồn, nhưng chuồn đi đâu, gã không sợ bóng đêm, càng không sợ ma quỷ, nhưng hai người kia thì không như vậy, họ chỉ là con người bình thường, nhất là Nguyệt Nhi nữa, cô vừa mới trừ trùng độc xong, cơ thể lẫn hồn thể còn rất yếu ớt.

Đang đăm chiêu nghĩ xem tối nay phải đối phó với mụ Sầm thế nào, thì chợt gã cảm thấy một cỗ âm khí vừa vụt qua rất nhanh. A Tú nhíu mày, gã móc trong túi áo ra một lá phù ném vào giữa gian nhà, lá phù chưa kịp rơi xuống đất thì đã bốc cháy hóa thành tro giữa không trung, rồi có một mái vòm màu vàng trong suốt bao phủ lên căn nhà như một tầng kết giới, trên kết giới còn có rất nhiều phù văn đang phát sáng, 4 góc ngoài căn nhà hiện lên 4 con quỷ sai, mặt mũi hung tợn, tay lăm lăm đao kiếm. Dĩ nhiên những điều này chỉ có A Tú là nhìn thấy, gã quay người lao đi như tên bắn trong đêm đuổi theo luồng âm khí vừa rồi. Đằng sau lưng, 4 quỷ sai kia quỳ xuống cúi chào gã rồi đồng thanh:

- Điện chủ!