Thâm tình nhìn mỹ nhân vừa kiều diễm lại yếu ớt, đáng thương không chỗ dựa, Lý Huy thật sự rất rung động, cảm thấy tim mình như đã bị trộm mất, hắn kích động xoa nắn thân thể nàng, khuôn mặt tuấn tú cọ cọ vào khuôn mặt đỏ bừng của mỹ nhân khiến nàng hoảng sợ. "Y Y, Y Y,...."
"Ưm ~ Huy, Huy lang ~ Huy lang ~ ngươi, ngươi đừng làm loạn nữa ~" Dương Liễu Y vô cùng bối rối khi nam nhân cứ liên tục cọ loạn và xoa ngực mình như vậy, cả người nàng run rẩy kịch liệt, muốn tránh nhưng lại không thể chống đỡ được, mới bị nam nhân sờ mấy cái đã mềm nhũn ra, thật sự quá tệ! "Huy lang ~"
Thấy nàng muốn đẩy mình ra, Lý Huy lại càng không cho nàng cơ hội giãy giụa, hắn giữ cằm nàng, cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ như anh đào mà không ngừng liếʍ mυ'ŧ.
"Ưm ô ~" Môi lưỡi bị nam nhân cường thế gặm mυ'ŧ, Dương Liễu Y quả thực rất xấu hổ, một chút sức lực cũng không có, chỉ chốc lát sau, không chỉ yếm mà qυầи ɭóŧ của nàng cũng bị hắn cởi bỏ, thật sự mất mặt! Trần trụi nằm trong lòng nam nhân, mỹ phụ không khỏi buồn bực rêи ɾỉ, cơ thể run rẩy kịch liệt, nhưng nam nhân không chờ nàng phản ứng lại đã ôm nàng vào bồn tắm.
Dương Liễu Y xấu hổ không dám ngẩng đầu, đôi mắt đào hoa ngậm nước, đáng thương nhìn người đang ôm chặt mình. "Huy, Huy lang ~ ngươi, ngươi mau, mau thả ta ra~" Nàng vốn chỉ định lấy cớ có thai để nam nhân không chạm vào mình, ai ngờ lại càng khiến hắn nôn nóng, thế này bảo nàng biết phải làm sao đây?
Nam nhân thấy vậy lại thâm tình ôm hôn nàng, khàn giọng nói: "Y Y, đã mấy ngày rồi hai ta không thân mật, Y Y......"
"Ngươi...... sao người có thể như vậy ~" vừa bực mình lại xấu hổ nhìn nam nhânkẻ đang trêu chọc mình, mỹ phụ không khỏi bất an, vội vàng đẩy hắn ra, nhưng nàng lại sợ giãy giụa nhiều sẽ chọc giận hắn, vì vậy đành nói một cách bất lực.
Nam nhân thấy nàng như vậy thì rất khó hiểu. "Y Y..... nàng không thích ta đến thế sao? Đến cả Niếp Niếp cũng quý ta nhiều như vậy, vì sao nàng cứ luôn cự tuyệt ta?" Thì ra hắn không hiểu rằng nữ nhân mang thai không thể thân mật cùng nam nhân, thấy nàng kháng cự lại càng khó hiểu.
"Ta...... ta, ta đang mang thai, ngươi làm loạn quá mức sẽ khiến hài tử bị thương mất!" Bị nam nhân gặng hỏi, Dương Liễu Y đành xấu hổ nói.
Lý Huy vốn không biết nên rất khó hiểu, nghe nàng nói vậy mới bừng tỉnh, hắn không khỏi đau lòng nhìn mỹ nhân trong lòng. "Y Y, thì ra là vậy, trước đây ở thư quán tiên sinh chưa từng dạy những thứ này......"
"Huy lang......" Nghe nam nhân nói vậy, mỹ phụ lại có chút dở khóc dở cười!
Sau một hồi bị Lý Dực trách móc, Tô thị ăn mặc không chỉnh tề, bi thương vùi mặt trong lòng nhi tử khóc, nữ nhân nhỏ khóc đến mức mặt mày ướt đẫm, đáng thương vô cùng!
Nam nhân thấy nàng như vậy lại càng thích ý, hắn không kiềm được ôm nàng ra ngoài.
"Ngươi, ngươi định đưa ta đi đâu, Dực nhi ~ mau thả ta xuống ~" sợ nhi tử ôm mình ra ngoài làm bẽ mặt, mỹ phụ run rẩy cuống quýt nắm lấy ống tay áo của hắn, nước mắt không kiềm được rơi xuống.
"Mẫu thân đừng lo, nhi tử chỉ muốn giúp người rửa sạch thân dưới thôi...... người đừng hoảng......"
Editor: Lạc Rang