Nam nhân cầm cây roi đứng sau lưng mỹ phụ, thấy nàng run rẩy sợ hãi, hắn lại rất bình tĩnh nói: "Mẫu thân, nhi tử cũng vì muốn tốt cho người, người có hiểu không?"
"Ngươi......" Nghe giọng điệu như đang giễu cợt của nhi tử, mỹ phụ vô cùng buồn bực, nhưng nàng làm việc xấu bị hắn bắt quả tang thì biết phải làm sao đây? Tô Yên không muốn nghĩ nữa, nàng buồn bực mím môi cởi váy và qυầи ɭóŧ xuống, lúc này mới phát hiện Ngọc lang đã lấy chuỗi ngọc đính trong qυầи ɭóŧ ra! Chuyện này thật sự kỳ quái, nhưng bây giờ nàng cũng chẳng có tâm trạng để suy nghĩ nhiều, chỉ biết lo sợ run rẩy nằm xuống ghế, khuôn mặt thanh tú ướt đẫm nước mắt, hai bầu vυ' mẩy bị đè xuống ghế đến tràn ra, váy áo trên người xộc xệch còn thân dưới thì trần trụi, mông hồng vểnh cao, hai cánh hoa sạch sẽ không một cọng lông cũng mập mờ ẩn hiện, hình ảnh khiến nam nhân nhìn đăm đăm không rời mắt.
"Muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ, tùy ngươi ~ mẫu thân chịu được ~" Ngữ khí nghe có vẻ rất kiên định nhưng cơ thể nàng lại không kiềm được run lên.
Lý Dực vốn cũng chỉ định hù dọa nàng, ai ngờ nữ nhân này lại thật sự ngoan ngoãn cởϊ qυầи ra. Trông thấy tiểu da^ʍ phụ ăn mặc xộc xệch vặn vẹo trước mặt đến mức lộ cả tiểu bức, thật giống như đang cố ý câu dẫn mình, Lý Dực không khỏi động tình, côn ŧᏂịŧ lớn cũng dựng thẳng lên. Để tránh mất mặt trước nàng, hắn đành thở dài, dùng roi cọ qua mông nhỏ của nàng, bất đắc dĩ nói: "Mẫu thân, việc này là do người tự nguyện...... nhi tử chưa từng cưỡng ép người."
"Ngươi......" Tô Yên vốn đã hổ thẹn, nghe nhi tử nói vậy lại càng khó chịu. Nhưng nàng có thể làm gì được đây? Rõ ràng là nàng làm sai trước, vụиɠ ŧяộʍ cùng Ngọc lang nên mới ra cơ sự này, càng nghĩ lại càng rối rắm, mỹ phụ không dám nói gì nữa, khó chịu che mặt lại, xấu hổ run lên, cuối cùng lầm bầm một câu: "Ngươi muốn sao thì tùy......"
"Được, nhi tử lập tức chiều theo ý mẫu thân......" Mẫu thân như vậy thật khiến hắn không khỏi cười khổ nhưng trong lòng lại rất kích động, hắn nhúng roi da vào nước bột chu sa, giơ roi lên quất vào mông nàng.
"A a ~" bị roi da tẩm thuốc đánh vào, tuy không đau nhưng cảm giác xấu hổ khác thường vẫn khiến nàng không dám ngẩng đầu. Mông bị quất xong trở nên nóng rát, Tô Yên không khỏi né tránh theo bản năng, không ngờ vừa vặn vẹo lại làm cây roi đi lệch vị trí, đập vào mị thịt của nàng, cảm giác tê ngứa nóng bỏng truyền đến từ nơi đó như sắp tra tấn chết nàng! "A ~ không a ~ Dực, Dực nhi ~"
"Sao vậy? Mẫu thân... nếu người không chịu nổi......"
"Không ~ ta, ta chịu được...... còn, còn hai mươi roi nữa, cầu, cầu ngươi đánh nhanh đi~" mới ăn mười roi mà mỹ phụ đã đầm đìa mồ hôi, bờ mông mềm mại hồng hào dính chu sa càng trở thêm kiều diễm, tiểu huyệt đỏ bừng, hai mép thịt không ngừng co rút chảy dâʍ ɖị©ɧ, tuy nàng vẫn mạnh miệng không chịu khuất phục nhưng cũng đã không chịu nổi mà xoay người lại đối diện với nhi tử, khó chịu banh đùi ra để dịch thể và dương tinh của Ngọc lang bắn bên trong chảy ra. "Mẫu thân còn chịu được ô ô ~ ngươi muốn đánh cứ đánh ~ mau, mau lên một chút ~"
__
Lão gia: TAT sao ta lại cảm giác như nhi tử đang trừng phạt mình?!
Dực nhi: Phụ thân, nhi tử đang thừa hưởng lại suy nghĩ của người!
Yên Yên ma ma: OTZ*
(*Chú thích: giống hình một người đang quỳ, chống hai tay xuống đất. Ý nghĩa là "hối hận", "bi phẫn", "vô vọng",...)
Editor: Lạc Rang