"Không phải ta thì chẳng lẽ là tên gian phu không biết xấu hổ mà câu dẫn nữ nhân nhà lành sao?" Xoay người nhìn mỹ nhân trước mặt, Lý Dực bắt lấy cánh tay non mịn của nàng, bày ra bộ dạng bất lực, vẻ mặt phẫn nộ khiến mỹ phụ bối rối, xấu hổ tới mức run lẩy bẩy.
Đối diện với ánh mắt sắc bén của nhi tử, Tô Yên lúc này mới nhận ra mình còn đang dùng váy quấn quanh người, hơn nửa bầu ngực bị lộ ra ngoài, nàng xấu hổ cúi xuống che lại, đỏ mắt nói: "Dực, Dực nhi, ngươi, sao ngươi lại tới đây, nơi này chỉ có một mình mẫu thân, ngươi, ngươi nói linh tinh cái gì vậy~"
Mặc dù đã bị nhi tử phát hiện thông da^ʍ nhưng Tô Yên vẫn rất bình tĩnh biện minh, tính nói dối cho qua, không ngờ nhi tử lại thẳng tay lột váy nàng xuống, hai bầu ngực to in đầy dấu hôn và dấu tay nam nhân lập tức bật ra khiến nàng hổ thẹn không biết trốn vào đâu! "Dực nhi, ngươi, ngươi buông ta ra ~"
"Mẫu thân, người nhìn mình xem...... có khác gì mấy da^ʍ phụ đi lung tung dụ dỗ nam nhân bên ngoài không?" Nhìn cặρ √υ' mẩy của mẫu thân mà côn ŧᏂịŧ của nam nhân lại dựng đứng lên, nhưng để nàng không phát hiện, Lý Dực vẫn bày ra vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng nhìn nàng.
Thấy hắn như vậy, Tô Yên vốn đã áy náy lại càng hổ thẹn không dám ngẩng đầu, lúc này cũng chẳng giải thích được nhiều, nàng sợ hãi định kéo váy lên che. Nhìn nhi tử cứ như muốn nuốt tươi mình, mỹ phụ không nhịn được ấm ức rơi nước mắt. "Dực nhi, ngươi...... ngươi nghe ta giải thích đã, ta, ta......"
"Sự thật đều bày ra trước mắt rồi, ta không muốn nghe giải thích gì thêm nữa, chuyện này...... ta vừa là hậu bối lại là nhi tử nên không thể làm gì được, nhưng ta đã cảnh báo không chỉ một lần mà người vẫn cố tình ba lần bảy lượt vụиɠ ŧяộʍ, như vậy đi, ta đưa người về rồi mời các trưởng lão của Lý gia đến phân xử......",
"Không, không được! Đừng gọi các trưởng lão tới, Dực nhi, ngươi đừng làm vậy......" Nghe nhi tử nói muốn mời các tiền bối trong gia tộc đến, mỹ phụ lại càng hoảng sợ, run rẩy nhìn hắn. Nếu các thúc bá và trưởng bối của Lý gia biết chuyện đáng xấu hổ của quả phụ nàng đây thì nàng biết phải làm sao?
Thấy nữ nhân xinh đẹp sợ hãi, nam nhân lại khẽ cười ấn nàng vào lòng, nhéo cằm nàng nói: "Nếu mẫu thân không muốn trưởng bối của Lý gia đến, vậy nhi tử đưa người đến trước linh cữu của phụ thân thỉnh tội thì sao?"
"Ta, ta......" Mỹ phụ nghe vậy có chút hoảng hốt, ở triều đại này, quả phụ nhà danh môn thế gia phạm vào tội da^ʍ ô nếu không muốn làm lớn chuyện thì sẽ phải cùng nhi tử thỉnh tội trước bài vị lão gia. Vi phạm lần đầu chỉ quỳ một ngày là xong, nhưng Tô Yên đã mắc lỗi nhiều lần, e rằng không tránh khỏi phải chịu roi vọt, nghĩ đến đây, nàng vừa ấm ức lại sợ hãi, nhưng nếu không làm vậy thì lại sợ nhi tử sẽ mời các trưởng bối trong tộc tới, càng nghĩ càng lo sợ, mỹ phụ đành yếu ớt gật đầu, "Ta, ta sẽ đến thỉnh tội trước vong linh của phụ thân ngươi, vậy nên...... Dực nhi, ngươi đừng kể chuyện này ra ngoài......"
Nam nhân nghe vậy liền hài lòng gật đầu, "Việc xấu trong nhà tất nhiên không thể bêu rếu ra ngoài, chỉ mong mẫu thân thật sự nói được làm được."
Kế đó, Lý Dực cũng không cho mỹ phụ cơ hội nghỉ ngơi đã lập tức đưa nàng về phủ, quả thật đưa mỹ nhân đang khϊếp sợ đến trước linh vị của phụ thân như đã nói.
Ăn mặc xộc xệch quỳ trước bài vị của trượng phu quá cố, nước mắt của Tô Yên lập tức rơi ra, một bên là linh vị của trượng phu, một bên lại là nhi tử hung hãn, mỹ phụ vừa hổ thẹn lại sợ đến phát run.
Lý Dực lại sai gã nô bộc câm trông coi từ đường đi lấy gia pháp đến, hắn nhớ lại ngày bé trốn trong phòng ngủ thấy phụ thân lấy roi dính da^ʍ dược quất vào nộn huyệt của da^ʍ phụ này...... trong lòng không khỏi nhộn nhạo.
Editor: Lạc Rang