Lý Huy vốn không thích tiểu cô nương này lắm, vả lại hắn chỉ hơn bé chục tuổi mà lại bị gọi là cha, nhưng lúc này nghe bé gọi mình như vậy hắn lại có cảm giác thật kỳ lạ, ngay cả ánh mắt nhìn tiểu nha đầu cũng nhu hòa đi rất nhiều. Cha...... đúng vậy, hắn sắp làm cha rồi, Y Y sinh con cho hắn, nha đầu này lại là con của Y Y... vậy đằng nào hắn cũng nhận nuôi nhóc con này, nếu đứa trẻ thích gọi là cha thì cứ để nó gọi đi! Nghĩ vậy, nam nhân lại gật đầu. "Niếp Niếp, con đang tìm nương sao?"
"A, đúng vậy cha, cha có biết nương đi đâu rồi không?" Niếp Niếp được mẫu thân cưng chiều từ nhỏ, tâm tư vô cùng đơn thuần, bé không nghĩ nhiều mà vui vẻ gật đầu, "Nương ở cùng cha phải không, cha đưa Niếp Niếp đi tìm người đi......"
"Được... đúng là một đứa bé ngoan......" Lý Huy lập tức ôm đứa nhỏ trở về, trong lòng hắn thật thỏa mãn, thậm chí còn bắt đầu mơ tưởng về cuộc sống một nhà ba người hạnh phúc sau này, những oán giận với Dương thị nhanh chóng bay sạch.
Dương thị mơ màng tỉnh lại thì phát hiện trong phòng không có ai, nàng vội vàng mặc y phục vào, định nhân lúc không người mà trốn đi, nhưng vừa ra đến sân lại trông thấy Lý Huy đang ôm nữ nhi của mình ngắm cá chép trong đầm hoa súng, mỹ phụ không khỏi sững sờ. "Niếp Niếp, con, sao con lại ở đây?" Dương Liễu Y còn nghĩ con gái đã có ma ma chăm sóc thì không cần lo lắng, nào ngờ Lý Huy lại dẫn đứa nhỏ đến đây, chuyện này bảo nàng phải làm sao?
Trông thấy vẻ mặt căng thẳng của mỹ phụ, Lý Huy lại không nghĩ ngợi nhiều mà còn vui vẻ nói với nàng: "Y Y, nàng xem ta đưa Niếp Niếp đến rồi đây, bây giờ chúng ta ở lại đây, chờ dàn xếp xong chuyện trong phủ thì ta lập tức đưa nàng về thành thân, được không?"
Từ sau khi bị nhi tử vô ý hạ dược, cả người Tô Yên luôn ở trong trạng thái mơ màng, cả ngày chẳng nghĩ được gì khác ngoài việc hoan ái cùng nam nhân. Lần này Ngọc lang tìm đến, ban đầu nàng còn ỡm ờ đưa đẩy, lát sau đã không ngừng câu dẫn hắn thao lộng, rót nùng tinh vào bụng mình, cho đến khi cái bụng bằng phẳng đã bị rót phồng lên, nữ nhân nhỏ yêu kiều mới mệt mỏi ngủ thϊếp đi. Khi nàng tỉnh dậy thì thiền viện xung quanh rất yên tĩnh, sắc trời cũng không còn sớm nữa, trên người nàng chỉ quấn một chiếc váy che nửa bầu ngực, lười biếng nằm trên giường. Mỹ phụ cảm thấy mình như rơi vào trong một giấc mộng êm đềm ngọt ngào, nhẹ nhàng vén màn lụa lên lại trông thấy Ngọc lang đang ngồi trên giường La Hán đọc kinh văn, Tô Yên như bị mê hoặc, chậm rãi đứng dậy bước qua chỗ hắn, nhìn từ phía sau trông có vẻ như hắn không đeo mặt nạ, nàng không khỏi kích động, nhẹ nhàng ôm lấy eo nam nhân rồi chủ động áp mình lên lưng hắn. "Ngọc lang ~" Tô Yên nhẹ nhàng gọi nam nhân một tiếng,ngượng ngùng lại căng thẳng đến run lên.
Nam nhân bị nàng ôm lại thoáng cứng đờ, hắn khựng lại một chút mới tái mặt quay đầu nhìn nàng. "Mẫu thân, ngươi khó kiềm chế đến mức không thể sống thiếu nam nhân sao?"
"Dực, Dực nhi ~ sao lại là ngươi?!" Tô Yên thật không tưởng tượng nổi nam nhân trước mặt lại là nhi tử nhà mình, nàng hoảng sợ tới mức biến sắc!
Editor: Lạc Rang