"Có chuyện gì vậy, tiểu thư?" Thấy cô nương hoảng sợ lại nặng nề tâm sự, Lương ma ma lo lắng nhìn nàng. "Người có đau không? Để mai ta xuống núi mua ít cao cho người bôi......" Tuy vừa rồi bà không nhìn rõ, nhưng miệng huyệt bị gậy thịt thô to như vậy kéo căng thì cô nương nhà mình nhất định vẫn khó mà chịu nổi! Sợ thân thể nàng bị nam nhân kia làm tổn hại, ma ma không khỏi quan tâm hỏi han.
"Không, ta không sao ~ không phải chuyện đó......" Nàng phải nói sao đây? Chẳng lẽ lại nói với ma ma rằng ngọc thế biểu ca để lại cho mình đã biến mất, e là đã rơi ở chỗ kia? Như vậy thật sự quá mất mặt...... Mỹ phụ vội ngăn lại nhưng ý nghĩ kì quái trong lòng, lo lắng nói với ma ma: "Là, là tín vật biểu ca để lại cho ta bị thất lạc rồi...... ta sợ, sợ vừa mới rơi mất ~" Dương Liễu Y càng nói càng ngượng, đầu cũng không dám ngẩng lên!
Ma ma nghe nàng nói vậy không khỏi lo lắng, "Ai, là thiếu gia để lại cho người sao, vậy bây giờ lão nô đi tìm xem, hy vọng đừng mất hoặc bị ai nhặt được!"
Dương Liễu Y thấy thế lại chột dạ, đỏ mặt kéo vội ma ma lại. "Ma ma! Bây giờ, bây giờ đã khuya rồi, hơn nữa, Huy nhi...... người kia vẫn còn ở đó, người đừng đi ~ ma ma......"
Nghe mỹ phụ gọi Huy nhi một cách thân thiết, ma ma nhịn không được nói, "Tiểu thư, người nói thật cho lão nô biết, nam nhân kia là thế nào? Chẳng lẽ các người thực sự có tư tình......"
"Ta.... ta......" Do dự nhìn Lương ma ma, bị hỏi chuyện này khiến Dương Liễu Y xấu hổ không dám ngẩng đầu, nàng biết ma ma cũng chỉ quan tâm mình nên không che giấu nữa, đành gật đầu, "Ta biết hắn đã được gần nửa năm, không phải tư tình, ta.....bọn ta bị người khác hãm hại......"
Sáng hôm sau, Lý Huy bị tiếng chim hót ríu rít đánh thức, cảm thấy cả người choáng váng, đầu đau vô cùng, mở mắt ra lại thấy mình đang nằm trên bãi cỏ dưới gốc cây, nam nhân có chút ngây ngốc. Nhưng hắn cũng chỉ sửng sốt trong chốc lát rồi cũng lập tức nhớ lại những chuyện xảy ra tối qua, trong lòng hắn lại cảm thấy buồn bực, thật không ngờ tối qua lại bắt gặp da^ʍ phụ đã cưỡиɠ ɠiαи mình! Hơn nữa bọn họ còn làm chuyện ấy...... nhưng sau đó xảy ra gì thì hắn lại không còn nhớ rõ!
Chết tiệt, chẳng lẽ da^ʍ phụ kia dùng bùa mê hay sao, vì sao lần nào hắn cũng bị nàng xoay vòng vòng như vậy? Trong lúc mê man Lý Huy lại nghi ngờ không biết có phải mình mộng xuân không, rõ ràng hôm qua hắn đã hung hăng thao nàng mà làm sao vẫn để nàng chạy thoát được? Càng nghĩ càng thấy giận, nam nhân không nhịn được đấm tay xuống bãi cỏ, chẳng ngờ lại đập phải một hòn đá cứng làm tay hắn đau âm ỉ. Lý Huy không khỏi run lên, cau mày cầm thứ đồ kia lên xem, nó không giống một hòn đá mà lại là một cây gậy ngọc hình... côn ŧᏂịŧ!
Tại sao bên cạnh hắn lại có thứ như vậy? Nam nhân giật mình, rất nhanh lại nhớ đến dáng vẻ hoảng hốt của Dương thị, chết tiệt, đừng nói thứ này là của tao phụ kia đấy? Nghĩ đến đây Lý Huy lại càng tức giận, thật không ngờ nàng còn mang theo cả ngọc thế để cắm da^ʍ huyệt của mình, trên đời sao lại có loại nữ nhân lẳиɠ ɭơ dâʍ đãиɠ đến mức này...
Cùng lúc đó, bên trong Lý phủ, Tô Yên đang thấp thỏm chờ đợi tin của Mạt Hương. Lâm ma ma nói nên chọn một nha đầu thông minh hầu hạ Lý Dực để tìm cơ hội lấy chiếc nhẫn kia về, nhưng Mạt Hương đi một đêm vẫn chưa quay lại khiến nàng không khỏi lo lắng.
"Ma ma, ngươi xem Mạt Hương đi lâu như vậy vẫn chưa về, ta có nên phái người đi kiểm tra không…" Không hiểu sao nàng luôn cảm thấy bất an, không biết phải làm thế nào.
Ma ma thấy nàng lo lắng như vậy liền an ủi, "Phu nhân lo nghĩ quá rồi, Mạt Hương về muộn như vậy có khi việc đã xong xuôi cũng nên, người sợ cái gì......"
"Không sai, nha đầu Mạt Hương này quả thật rất to gan, dám bò lên cả giường của ta, theo lời ma ma nói thì chắc mọi việc diễn ra rất suôn sẻ nhỉ!" Không ngờ Lâm ma ma còn chưa nói xong, Lý Dực đã lôi Mạt Hương đang khóc nức nở tiến vào.
Editor: Lạc Rang