"Không, không phải ~ ta không có ~" mỹ phụ không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này, dù cùng con nhỏ lăn lộn ở ngoài nhiều năm, bị chủ tử trong phủ tướng quân gây khó dễ thế nào thì nàng cũng chưa từng nao núng, nhưng hiện giờ gặp Lý Huy trẻ hơn mình nhiều tuổi, nàng lại vừa xấu hổ vừa sợ hãi, huống chi nàng còn đang trần trụi bị hắn ấn vào ngực.
Mỹ phụ sợ hãi run rẩy, ủy khuất nhìn nam nhân trước mặt. "Vừa rồi, vừa rồi ta nóng, nên mới xuống tắm, tắm rửa ~"
"Xuống tắm rửa ư...... quả nhiên là lẳиɠ ɭơ không chịu nổi..... sao ngươi có thể dâʍ đãиɠ như vậy, tối thế này còn cởi đồ tắm ở ngoài, nhỡ bị nam nhân khác nhìn thấy, cưỡng.... cưỡиɠ ɠiαи ngươi thì phải làm sao?!"
Mấy ngày qua Lý Huy đã suy nghĩ vô số lần, nếu gặp lại nữ nhân xinh đẹp này thì hắn nhất định phải nghĩ cách trừng phạt nàng, hù dọa nàng, dạy dỗ nàng, chỉ vậy mới có thể tiết hết lửa giận trong lòng ra, nhưng hiện giờ nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn đáng thương của nàng trong ngực mình, hắn lại cảm thấy mềm lòng. Thật ra thì nàng cũng chỉ là một quả phụ nhỏ, đã vậy còn là thê tử của cậu, hắn cũng không thể làm quá với nàng. Nam nhân đang nghĩ có nên buông nàng ra không, nào ngờ lại thấy tiểu mỹ nhân rơi nước mắt giống như bị doạ sợ, hắn nhịn không được hỏi: "Ngươi, ngươi làm sao vậy?"
Nói xong, có chút xấu hổ, hắn lại nhét xiêm y lại cho Dương Liễu Y. Hắn chẳng qua chỉ định dọa nàng chứ vốn không có sắc tâm với nàng, nhưng hai người dựa vào nhau gần như vậy, chóp mũi lượn lờ hương thơm của nàng, hai bầu vυ' căng mọng như trái dưa ngọt vì khẩn trương mà run rẩy dán chặt vào ngực hắn, thân thể trắng nõn của nàng như được mạ một lớp ánh sáng dưới trăng, cảm giác thật nhu mềm dụ hoặc, nếu không phải hắn là chính nhân quân tử thì chỉ sợ lúc này đã không kiềm chế nổi mà bắt lấy côn ŧᏂịŧ lớn cắm huyệt nàng!
Nghĩ vậy, nam nhân không khỏi trộm kẹp chặt đùi, tránh để côn ŧᏂịŧ cương quá mức bị nữ nhân nhỏ phát hiện lại chê cười!
Mỹ phụ ngây thơ nhìn Lý Huy, lẳng lặng nắm lấy ống tay áo hắn, mềm mại nói: "Vừa rồi, vừa rồi...... trong nước có con cá mυ'ŧ viên đậu của ta... doạ ta sợ, cho nên ta mới, mới chạy đi~ không phải như ngươi nghĩ đâu~" Đã bị nam nhân hiểu lầm một lần, sợ hắn lại hiểu lầm lần nữa, mỹ phụ bất đắc dĩ kể lại chuyện vừa xảy ra, nhưng nàng không nói còn đỡ, đằng này vừa mở miệng, Lý Huy chỉ cảm thấy mình giống như kẻ ngốc bị lừa gạt!
"Viên đậu?" Khó hiểu nhìn nàng một lúc, nam nhân nghĩ mãi mới hiểu được viên đậu kia là nơi nào, hắn xấu hổ lại buồn bực nhíu mày, đè mỹ phụ lên thân cây, bóp lấy một bên vυ' của nàng, "Ngươi cảm thấy ta còn trẻ, dễ lừa gạt lắm phải không? Lúc trước ta chẳng qua chỉ ngáng đường của ngươi nên mới bị ngươi cưỡi côn ŧᏂịŧ... dâʍ ɭσạи như vậy......"
"Ngươi, ngươi đừng nói nữa ~ ngươi làm ơn đừng nói nữa~ Huy nhi ~ ngươi đã nói sẽ không nhắc lại chuyện này mà ~" Nhiều ngày qua Dương Liễu Y vô cùng hối hận, luôn tự an ủi mình sẽ không gặp lại hắn, không ngờ nam nhân còn nhắc lại chuyện này, mỹ phụ sốt ruột vội ngắt lời hắn, nhưng vừa ngẩng đầu lên phản bác, hạ thân nàng lại co rút một trận, hai cánh mị thịt không nhịn được mấp máy khiến nàng sợ run!
Editor: Lạc Rang