"Không ~ đừng mà ~ ta, ta tới ~" mỹ phụ bị nhi tử ôm lên vừa xấu hổ lại sợ hãi, không biết hắn còn định lăn lộn mình thế nào. Nàng giãy giụa loạn lên nhưng bụng dưới lại bị hắn ấn lại xoa, ngón tay thì vói vào tiểu bức không ngừng moi chiếc nhẫn.
"Mẫu thân, đừng sợ... sẽ nhanh xong thôi, người thả lỏng một chút....." Thấy mỹ phụ trong lòng khẩn trương giãy dụa, nam nhân liền ôm chặt nàng trấn an.
"Dực nhi ~ ngươi, ngươi đừng moi ~" Tô Yên bị nhi tử giữ chặt không thể động đậy, mặc dù nhìn hắn văn nhã thanh tao là vậy, nhưng hình thể lại rất cao lớn, sức lực cũng nhiều, nàng hoàn toàn không thể động đậy mà chỉ biết năn nỉ hắn buông mình ra.
Nhìn dáng vẻ này của mẫu thân - thân mình nhỏ xinh run lên lẩy bẩy, khuôn mặt nhỏ kiều diễm vì thẹn thùng mà ửng hồng, hai mắt ngấn nước, hương thơm cơ thể nàng còn thoang thoảng nơi đầu mũi hắn, nam nhân không khỏi hưng phấn, côn ŧᏂịŧ thô to dưới thân cũng ngẩng cao đầu.
"A~ Dực nhi ~" Tô Yên cũng nhanh chóng phát hiện côn ŧᏂịŧ nóng bỏng của nhi tử đang cách quần chọc vào mông mình, nàng sợ hãi né tránh, hắn đột nhiên lại moi mạnh, cảm giác tê dại từ mị huyệt truyền đến khiến nàng không kiềm được kêu một tiếng yêu kiều, mềm mại ngã vào lòng nhi tử, "Không, đừng mà~"
Vào lúc mỹ phụ sắp bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ không chống đỡ nổi, nam nhân bỗng dùng sức trừu lộng một cách hung hăng, không ngờ thật sự moi được một chiếc nhẫn ra, nàng chỉ cảm thấy miệng huyệt giãn mở, eo lưng bủn rủn, da^ʍ tinh trữ trong bụng đều phun cả ra ngoài......
Bị nhi tử ôm trong ngực khiến nàng ngượng ngùng không thôi, muốn khép chân lại mà cả người yếu ớt vô lực, mồ hôi khiến tóc mai của nàng dính bết vào má, nhìn chiếc nhẫn trong tay nhi tử, Tô Yên quên cả việc che tiểu bức lại mà chỉ nghĩ đến việc nhanh lấy nó về, nào ngờ Lý Dực lại lạnh mặt nói: "Mẫu thân, thứ này chắc không thể là của người...."
~~~
"Lương ma ma, ta đi giặt đồ trước, làm phiền người giúp ta trông Niếp Niếp......"
Ôm đống xiêm y của con gái đi, Dương Liễu Y nhìn sắc trời đã khuya, giờ này bên suối hẳn là không có ai, nghĩ vậy nàng liền yên tâm ra ngoài, nhưng sợ Lương ma ma không tìm được mình nên dặn dò.
"Ai, tiểu thư cứ yên tâm, ta sẽ trông tiểu cô nương cẩn thận......" Lương ma ma ngồi dưới ánh đèn, sợ Niếp Niếp khóc nên dỗ dành kể chuyện cho nghe, nghe tiểu thư nói vậy liền mỉm cười đáp lại, bà lại dặn dò nàng cẩn thận, đứng bên cửa sổ nhìn nàng đi rồi mới ôm bé con lên dỗ dành. "Niếp Niếp, tối nay ngủ với bà Lương đi, mẹ ngươi đã nhiều ngày không nghỉ ngơi tử tế rồi."
"Vâng~ bà bà, Niếp Niếp muốn nghe chuyện con cọp và kẻ lỗ mãng kia ~"
"Được được, bà lại kể cho Niếp Niếp nghe nhé, tiểu tâm can của ta......"
Mấy ngày trước đó, sau mấy ngày dài lặn lội đường núi, Dương Liễu Y và con gái đều mệt mỏi, nhưng may mắn thay nàng lại gặp lại được vυ' em trước kia từng chăm sóc mình, hai mẹ con lúc này coi như tạm ổn định.
Lúc trước Dương Liễu Y chưa thành thân đã mang thai, sự việc bại lộ khiến nữ nhân nhỏ bé đáng thương bị phụ thân đuổi đi, vì vậy mới lưu lạc đến phủ tướng quân làm vυ' nuôi. Thị nữ của nàng cũng bị lão gia trong lúc tức giận bán đi, Lương ma ma muốn đi theo chăm sóc nàng nhưng lại bị Dương lão gia đuổi về quê nên đành phải nghe theo, sau này tìm được công việc trong thư quán này thì tình cờ gặp lại hai mẹ con nàng. Ba người hiện giờ đều ở trong tiểu viện của thư quán, cuộc sống mấy ngày qua đều bình yên.
Con gái nhỏ rốt cuộc cũng được yên ổn mấy ngày nhưng Dương Liễu Y thì lại thấy vô cùng bứt rứt, sau cái ngày hoan ái cùng Lý Huy, dược tính đã được giải, nhưng không biết có phải do thứ thuốc bột bôi vào tiểu bức hay không mà đêm nào nàng cũng cảm thấy tiểu huyệt ngứa ngáy, một ngày phải thay ba bốn cái qυầи ɭóŧ ướt. Hết cách, nàng đành phải cắm ngọc thế* cả ngày để chặn tao thuỷ chảy ra, ban ngày còn đỡ, nhưng sau khi mặt trời lặn thì tiểu huyệt vừa ngứa lại nóng, khát cầu được côn ŧᏂịŧ cắm vào, chỉ nhét ngọc thế như vậy làm sao đủ?
Để Lương ma ma không phát hiện ra sự bất thường của mình, mỹ phụ đành lấy cớ giặt đồ cho con, đêm đến lại chạy đến bờ suối, thừa dịp không có người mà cởi xiêm y ngâm mình trong nước lạnh và tẩy rửa tiểu bức.
Trên đường đi từ viện ra, mỹ phụ rất cẩn trọng vì sợ có người đi theo, mới đi được nửa canh giờ nàng đã cảm thấy tiểu huyệt vừa ngứa lại nóng, khó chịu vô cùng. Đợi đi đến bên dòng suối nhỏ, mỹ phụ vội đặt chậu rửa mặt xuống, nóng lòng cởi xiêm y ra, thấy xung quanh không có ai liền cởi nốt cả yếm, trần trụi bước dọc thềm đá đi xuống nước. Mặc dù bây giờ không có người nào nhưng mỹ phụ vẫn thấy xấu hổ và bất an, vừa che cặρ √υ' lớn vừa dựa vào tảng đá bên suối, đỏ mặt nhắm mắt lại, tách hai chân nhỏ ra, duỗi tay xuống moi lộng tiểu bức múp thịt và ấm nóng ngứa ngáy của mình.
"Ư ha~" ngứa, ngứa quá~ khó chịu quá~ biểu ca ~ ta phải làm sao đây~" khuôn mặt kiều diễm không nhịn được ngửa lên, nữ nhân xinh đẹp vừa xuống nước đã lập tức lấy ngọc thế ra cắm vào bức.
Cầm ngọc thế không ngừng trừu đâm tiểu huyệt ngứa ngáy, nàng vừa sảng khoái lại cảm thấy bản thân thật hèn hạ, trong lòng tự phỉ nhổ chính mình rồi lại xấu hổ vuốt ve ngọc thế biểu ca để lại. Biểu ca đã qua đời nhiều năm, thân thể nàng gìn giữ mấy năm qua tuy đã bị Lý Huy vấy bẩn nhưng nàng chưa từng quên biểu ca. Vừa moi huyệt vừa vuốt ve ngọc thế có viên thịt làm theo hình dạng của biểu ca, trong lòng mỹ phụ vô cùng rối bời.
"Biểu ca~ là ta có lỗi với huynh, biểu ca~" ngày đó nàng không ngừng cầu xin Lý Huy thao huyệt, dâʍ đãиɠ đến mức hồ đồ mà ngậm côn ŧᏂịŧ người nọ, ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn. Tuy trí nhớ còn mơ hồ nhưng nàng vẫn nhớ mang máng phía trên gậy thịt của người nọ, ngay gần qυყ đầυ cũng có một viên thịt giống thế này... Chẳng lẽ tất cả việc này đều là trời định? Không, không thể nào, chỉ là trùng hợp thôi, vì côn ŧᏂịŧ của họ giống nhau nên nàng mới hồ đồ, ăn nhầm côn ŧᏂịŧ nam nhân khác... Nhất định là vậy, là nàng nhìn lầm rồi, nàng đúng là hồ đồ~
Nghĩ vậy, mỹ phụ vừa hôn ngọc thế biểu ca để lại vừa tự oán trách mình, nào ngờ dưới nước lúc này đột nhiên có một chiếc đuôi cá bơi đến, lắc lư giữa hai chân nàng, mỹ phụ bị doạ sợ giật mình, vội vàng đứng thẳng người lên.
_____
Dương ma ma: (>_