Vừa ngồi dậy mỹ phụ đã cảm thấy eo đau như bị chặt đứt, khó chịu cau mày.
"Phu nhân, người tỉnh rồi~" Liên Hương vừa vào thấy phu nhân tỉnh vội tiến lên đỡ nàng, trông thấy phu nhân khó chịu càng nơm nớp lo sợ, quả nhiên chốc chỉ lát sau phu nhân liền nổi giận.
"Nha đầu này, sao lại ngu ngốc như vậy, để nam nhân bên ngoài vào cưỡиɠ ɠiαи ta... Ngươi để mặc hắn như vậy mà không tiến vào sao?" Tuy Ngọc lang kia không những rất câu người mà còn biết cách hầu hạ, đêm qua thao nàng bắn nước da^ʍ liên tục, nhưng nam tử trẻ kia cũng thật không biết xấu hổ, trước đây không dám làm càn mà giờ hễ gặp lại muốn thao mình. Nàng chưa từng mang khăn che mặt, nhưng người nọ lại luôn đeo mặt nạ, hắn đã nắm được nhược điểm của nàng, nếu hắn tìm đến phủ uy hϊếp cưỡng ép nàng thì phải làm sao? Càng nghĩ càng bực bội, người nọ lại đi rồi, mỹ phụ đành đem bực dọc trút lên nha hoàn, có điều Tô Yên trước nay tính tình ôn hòa trầm tĩnh nên cũng không buông nhiều lời nặng nề, chỉ có thể ủy khuất trách móc một hồi.
"Ta, ta..." Nghe phu nhân nói vậy, Liên Hương ăn nói vụng về không biết nên đáp sao, ấp úng nói, "Nô tỳ vốn định tiến vào, nhưng mà cái đó của hắn... nô tỳ không dám nhìn~ nên, nên lại lui ra ~" kỳ thật nàng vẫn chưa nhìn thấy chỗ đó của Ngọc lang, lúc ấy chỉ thấy hai chân phu nhân mở ra chịu thao, còn kêu thoải mái đến vậy. Vừa chạy vào đã bị nam nhân kia trừng mắt, tiểu cô nương nào dám hành động xằng bậy, lại sợ thấy đồ vật kia của hắn sẽ hỏng mắt nên chỉ biết nhanh trốn đi~
"Ngươi..." Nghe nha hoàn nói vậy, Tô Yên càng mất tự nhiên, nha hoàn không dám nhìn hạ thân nam nhân, mà chính bản thân nàng cũng càng không dám nhìn! Nhưng nghe Liên Hương nói vậy nàng lại không nhịn được vừa bực mình vừa buồn cười.
Chủ tớ hai người đang nói chuyện, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng mụ mụ chưởng quầy ở Lục Vân. "Tô nương, hôm qua Ngọc lang hầu hạ người có tốt không..."
Nghe giọng nói của chưởng quầy, mỹ phụ càng thẹn đỏ mặt, bắt lấy tay Liên Hương nói: "Ngươi lấy hai tấm ngân phiếu cho bà ta, bảo bà ta đừng ồn ào lớn tiếng như vậy~" chưởng quầy hẳn là sợ hạ nhân trẻ tuổi tay nghề còn non làm mất lòng khách nên mới lo lắng đến hỏi han như vậy, mỹ phụ đành sốt ruột sai nha hoàn lấy tiền nhét cho bà ta.
"Ai~"
"Khoan đã..." Thấy Liên Hương định đi giao tiền, mỹ phụ lại lấy thêm mấy thỏi vàng từ túi ra, "Nói chỗ này là để thưởng cho Ngọc lang, cứ bảo đêm qua ta quả thật có gọi hắn qua hầu, kẻo hắn lại bị trừ tiền thưởng, sau này uất ức lại... lại làm bậy~"
"A, vâng~" nghe phu nhân nói vậy, tiểu cô nương không nhịn được mím môi cười trộm, quả nhiên phu nhân thích Ngọc lang kia hầu hạ, ngoài miệng chán ghét nhưng đêm qua không phải ngoan ngoãn chịu thao, cuối cùng còn thưởng thêm bạc hay sao!
Thu dọn xong xuôi, ngồi trên xe ngựa hồi phủ, mỹ phụ không ngừng vân vê ống tay áo, ảo não không thôi, sao nàng lại hồ đồ như thế, bị cưỡиɠ ɠiαи còn phải trả tiền, đã vậy còn phải nơm nớp lo sợ nam nhân trẻ kia không vui sẽ ép buộc gì mình, thật là tức chết đi được!
______
Say mê ôm bầu vυ' căng mọng của mợ mυ'ŧ loạn, Lý Huy hưng phấn tột cùng, dươиɠ ѵậŧ thô to dựng cao cứng ngắc, nhưng vào lúc hắn duỗi tay xuống sờ đũng quần mình thì bất ngờ mở mắt tỉnh lại, đôi mắt to mơ màng quét qua bốn phía mới phát hiện mình lại mộng xuân, mơ thấy bản thân đang ăn vυ' mợ.
Hắn vội vàng ngồi dậy, không bao lâu bên ngoài lại truyền đến tiếng đập cửa. "Tam gia, ngài đã dậy chưa? Sao còn chưa ra, phu nhân đã sắp về rồi..."
Editor: Lạc Rang