Phu Nhân Thâm Tình

Chương 6: Hung hăng gian huyệt, rót nùng tinh sung mãn

Nhìn người trong ngực bị mình thao đến tao thủy phun loạn, sữa tươi bắn tung toé khắp nơi, nam nhân lại càng hưng phấn ra vào kiều huyệt của nàng, qυყ đầυ thô to không ngừng đỉnh lên miệng tử ©υиɠ.

"A hừ ~ Ngọc lang ~ Ngọc lang ~" qυყ đầυ của hắn không ngừng đỉnh vào miệng tử ©υиɠ của nàng, hai túi tinh đập vào miệng huyệt hết lần này đến lần khác, hai thân thể giao hợp phát ra âm thanh "bạch bạch bạch" vô cùng ái muội, cảnh tượng thật sự quá xấu hổ. Mỹ phụ run lên, hoa môi đỏ tươi khẩn trương co bóp, trong miệng nàng kêu từng tiếng dâʍ đãиɠ tựa như oanh hót câu dẫn lòng người.

Nam nhân đang lung tung thao lộng nàng không thể chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, hắn hung hăng đỉnh côn ŧᏂịŧ vào trong, thật hận không thể cắm chết nàng!

"A ha ~ không, không được, đừng mà, quá, quá nhanh ~ sẽ hỏng mất ô ô ~" nam tử trẻ tuổi đột nhiên điên cuồng thọc cắm khiến mỹ phụ sợ run, thân mình theo từng cú xuyên xỏ lay động dữ dội, giống như thật sự sắp bị cắm hỏng. Hoa huyệt và tử ©υиɠ đều vô cùng trướng, thân dưới tê dại ấm áp, tao thuỷ không khống chế được ồ ạt trào ra tưới ướt đùi hai người. Miệng huyệt đói khát cắn chặt lấy côn ŧᏂịŧ khiến Ngọc lang không kìm được gầm nhẹ, bắt lấy eo nàng hung hăng thao mấy chục cú, cuối cùng mới bắn ra một luồng tinh.

"A ô ~ nóng, nóng quá ô ô ~ thật nóng ~ bụng khó chịu quá ~" tuy không phải lần đầu bị gậy thịt của nam nhân rót tinh, nhưng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn lúc nào cũng nóng bỏng đặc sệt, qυყ đầυ thô to đâm sâu vào tử ©υиɠ, chỉ chốc lát sau đã rót đến căng cả bụng nàng. Tô Yên thẹn thùng lắc đầu, ngón tay thon dài run rẩy bám chặt bả vai nam nhân, mặt nhỏ cũng dán sát vào khuôn mặt tuấn tú mang mặt nạ. "Không, đừng bắn nữa ~ sẽ, sẽ bỏng mất a ~"

"Yên Yên đừng sợ, đừng sợ....qua lát nữa sẽ ổn thôi..." Tuy đã bắn một luồng dương tinh vào tiểu huyệt của mỹ phụ, nhưng dươиɠ ѵậŧ của hắn vẫn chưa có dấu hiệu mềm xuống. Nam nhân động tình hôn lên mặt Tô Yên, không ngừng mổ lên môi nàng, thanh âm trở nên thô sạn, dáng vẻ này khiến Tô Yên sợ run, nước mắt lập tức thấm ướt khăn bịt mắt, "Ngươi, ngươi mau ra đi ~ đừng, đừng cắm nữa ~ mau, mau lên~ không muốn không muốn ~ cứu mạng a ha ~"

Nghe lời của nam nhân, mỹ phụ liền biết hắn chưa muốn đủ, nàng xấu hổ lại sợ hãi vô cùng, chỉ muốn hắn nhanh rút dươиɠ ѵậŧ ra, nhưng nhớ lại mỗi lần hai người hoan ái, Ngọc lang không muốn đủ thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng, bởi vậy dù nàng đã đáng thương cầu xin nhưng vẫn bị nam nhân lăn lộn thêm ba lần nữa, mãi đến khi nàng bị làm đến choáng váng kêu không ra tiếng, nam nhân mới thoả mãn dừng lại, đặt một nụ hôn lên môi nàng.

Ngọc lang mang mặt nạ bảo hộ nhưng con ngươi vẫn đầy ắp sự thâm tình, khuôn mặt tuấn tú không ngừng cọ lên nữ nhân bị mình thao đến ngất đi. Hắn khẽ mỉm cười, duỗi tay cởi bỏ dây vải che mắt nàng, nhịn không được lại hôn lên trán nàng. "Yên Yên, Yên Yên.... Nương tử dâʍ đãиɠ của ta......"

Tối nay nàng lại bị hắn cắm thoải mái mà lêи đỉиɦ, như vậy thật tốt.... Ánh mắt hắn lướt qua thân thể mỹ phụ bị mình chà đạp đến hư suyễn, không rút côn ŧᏂịŧ ra mà nắm lấy tay nàng, đan chặt các ngón tay vào nhau, lúc thì gọi nàng là nương tử, lúc lại gọi nàng là điếm da^ʍ của mình, thi thoảng lại nhẹ nhàng nhấp gậy thịt vào tiểu huyệt của nàng mấy cái, mãi đến khi cây nến đỏ trong phòng cháy hết hắn mới áp mặt lên ngực nàng nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau tỉnh lại, Tô Yên chỉ thấy toàn thân bủn rủn, ngực nhức mỏi, tiểu huyệt phía dưới căng trướng khó chịu. Mệt mỏi duỗi tay xoa trán, mỹ phụ mới nhớ ra đêm qua lại bị Ngọc lang hung hăng cưỡng thao, nhất thời vừa thẹn lại giận, xấu hổ vội ngồi dậy.

Editor: Lạc Rang