Trầm Nguyệt không nghĩ khoảng thời gian không có Tu Di lại trôi qua đằng đẵng như thế. Hắn và Tu Di chỉ mới xa cách ba tháng, lại tựa như ba năm, mỗi ngày mỗi đêm đều mong nhớ da diết. Cuối cùng, do không nhịn nổi nữa, hắn lại sử dụng thuật ẩn thân đi gặp Tu Di. Hắn rất muốn biết Tu Di đang làm gì, nhưng nếu đường đường chính chính vào trận, Tu Di chắc chắn sẽ phát hiện ra, còn cười nhạo rằng hắn không giữ được lời đã nói.
Tu Di lúc này đang chơi bịt mắt rượt đuổi với hai nam nhân mặt hoa da phấn trong hoa viên. Trầm Nguyệt đi vào, trận pháp liền phát huy. Tu Di nhận biết có người phá trận, khi mở ra xem lại không thấy ai. Y đề phòng gọi A Kiều đi tra thử rồi lại tiếp tục chơi đùa. Một hồi sau, A Kiều về báo không xảy ra động thái gì bất thường, nhưng cả hai người họ không hay Trầm Nguyệt đang ở rất gần.
Tu Di cho A Kiều lui, cảm thấy vô cùng quái lạ. Đang lúc suy nghĩ thì một trong hai nam nhân kia nắm tay áo y lôi kéo: “Ma tôn, chúng ta chơi tiếp nào.”
Tu Di tạm cho rằng là do trận pháp xảy ra vấn đề nên bỏ qua, lại cùng hai người kia chơi đùa. Trầm Nguyệt chết lòng. Không đến thì hắn không cam tâm, đến rồi lại chỉ thấy càng đau đớn hơn. Trong khi hắn nhung nhớ ngày đêm một người, thì người ấy lại chưa từng đặt hắn vào tim. Hắn đi rồi, y vẫn có thể vui vẻ bên cạnh những người mới. Cùng lắm là, y chỉ mất đi một thứ đã từng sở hữu mà thôi.
Hắn không chịu nổi cảm giác này, cũng không thể nào lại đè nén như tình cảm năm xưa cùng với Hàn Hành. Hắn chỉ muốn được yêu, lại chỉ cầu có một ai đó yêu mình, lẽ nào khó khăn tới mức ấy?
Trong lòng hắn sinh ra hận ý. Hắn không muốn sống nữa. Sự sống này đối với hắn quá đày ải và khổ sở rồi. Tuy nhiên, có chết, hắn cũng phải kéo Tu Di chết theo. Y không yêu hắn không sao, nhưng chà đạp tình cảm hắn, coi hắn như thứ đồ chơi rẻ mạt đánh đồng cùng bất cứ ai thì hắn không tha thứ được.
Hắn phải gϊếŧ y, cùng y đồng quy vu tận.
Ngày cuối cùng trong thời hạn một tháng, Tu Di tạo trận pháp bảo vệ chính mình rồi nhắm mắt ngồi ở giữa ngưng kết ma thức thành khối cầu đỏ thẫm. Trầm Nguyệt tự biết cơ hội mà hắn chờ đợi bấy lâu đã đến. Hắn hiện thân, cầm bội kiếm xông vào phá trận. Tu Di dù biết có người đột nhập cũng không thể phân tâm, vẫn phải tập trung trấn giữ ma thức.
Trầm Nguyệt không thể làm cho trận pháp của Tu Di suy suyễn đi phần nào, còn bị kình lực của trận hất văng ra xa, chống kiếm quỵ gối thổ huyết. Hắn nhìn máu mình, bỗng dưng ngộ ra gì đó, tự cắt vào ngón tay thấm máu khắp lưỡi kiếm. Trầm Nguyệt cầm lưỡi kiếm bức ra tiên khí kinh người lao vào trận một lần nữa, vận dụng hết toàn bộ sức mạnh mà chém tới. Hắn lại bị hất văng, nhưng pháp trận cũng vì thế mà lung lay và rạn nứt. Không còn trận pháp hộ thể, ma thức nhảy loạn trong tay Tu Di. Tu Di phải vất vả kiềm chế nó lại, cơ trán giật giật liên hồi. Bất quá, cuối cùng y vẫn thất bại. Ma thức tản ra. Tu Di bị phản phệ, chấn động tâm mạch, thét lớn một tiếng kinh hoàng rồi ngã ra mặt sàn. Y mở mắt, tức giận cực độ quát: “Kẻ nào? Là kẻ nào chán sống dám quấy rầy bản tọa?”
Trầm Nguyệt lồm cồm bò dậy, quệt tay ngang dòng máu đang chảy xuống miệng, cười điên loạn: “Ma tôn, nhiều ngày cách biệt, đến hình dạng của ta chàng cũng quên rồi sao?”
Tu Di thất thần, rít qua kẽ răng: “Sao lại là ngươi? Ngươi muốn tìm chết?”
Trầm Nguyệt đến gần y, dùng bàn tay thấm đầy máu tươi sờ lên khuôn mặt y. Hắn nói yếu ớt: “Phải! Ta thực sự muốn tìm chết. Chúng ta chết chung đi. Thế này thì chàng không thể gây hại được ai. Ta cũng không cần phải đau lòng nữa.”
Tu Di hất tay hắn: “Ngươi điên một mình đi!” Y đột ngột ôm lấy l*иg ngực, toàn thân run lên bần bật vì lạnh.
Trầm Nguyệt nhìn bộ dạng thảm hại này của Tu Di, trong lòng hả hê vô cùng: “Chúng ta đều bị thương nặng rồi, nhưng chàng thì còn nghiêm trọng hơn ta nhiều. Ma thức đã phân tán, chàng hiện giờ ngay cả sức cử động một đầu ngón tay cũng không có.”
Trầm Nguyệt kéo lê mũi kiếm, chỉ vào giữa tim Tu Di: “Ta gϊếŧ chàng trước, sau đó tự sát. Bỏ mặc những người ngoài kia nghĩ gì, làm gì, chúng ta ở tại nơi này cùng chôn chung một mộ. Trăm ngàn năm sau, trong xương cốt chàng có ta, trong xương cốt ta có chàng, chính là đời đời bất diệt, không tách lìa nhau.”
“Ngươi nghĩ thật sự gϊếŧ nổi ta sao? Đã quên ta từng nói với ngươi rằng ta là thân bất tử sao?” Tu Di nhìn vào lưỡi kiếm, mặt không biến sắc, cười nhạo hắn rồi liếc mắt sang nơi khác: “Cũng chẳng biết ngươi lên cơn gì, tự nhiên lại muốn kéo ta chết theo. Đợi ma thức của ta tụ tập đủ, xem ta sẽ cho ngươi sống dở chết dở thế nào.”
“Tu Di, ta yêu chàng.” Trầm Nguyệt bộc bạch, nhưng đôi mắt lại thập phần quỷ dị, le lói như một ngọn nến sắp tàn trong bóng tối. Tu Di kinh ngạc quay đầu nhìn hắn. Hắn bỏ kiếm vào vỏ. Tu Di không thể chết, vậy một mình hắn chết thì có ý nghĩa gì?
“Một thời gian dài không gặp, lá gan của ngươi lớn ra nhỉ?” Tu Di cụp mắt xuống, nghĩ sao cũng không tin là hắn nói thật nên vẫn còn đang do dự đánh giá.
Trầm Nguyệt đến cái chết còn dám thì há lại sợ đôi lời chất vấn của Tu Di? Hắn mạnh miệng nói: “Yêu một người thì cần lá gan lớn thế nào? Trước chàng nói ghét tiên môn bọn ta giả dối, vậy sao khi ta thành thật chàng lại không nghe không nhìn? Ta không muốn che giấu nữa. Ta đã quá mệt mỏi với việc che giấu rồi. Những người khác đều tự do luyến ái, tại sao chỉ có một mình ta…?” Hắn vừa nói vừa ứa nước mắt, những giọt nước mắt làm loãng dần máu khô đọng lại nơi khóe môi. “Một mình ta phải giống như kẻ tội đồ, lén lén lút lút tự đày ải chính mình? Ta sẽ không như vậy nữa. Lần này ta nhất định phải có được chàng. Dù vẫn biết chàng mua vui trên thân xác người khác, không hề thật lòng với ai, nhưng mà ta không cho phép chàng ở bên cạnh những kẻ kia nữa. Thứ bọn họ cho chàng, ta cũng có thể cho chàng, còn gấp trăm lần như vậy.”
“Vẻ điên loạn này của ngươi cũng khá là kí©ɧ ŧɧí©ɧ ta.” Tu Di thốt ra rất tỉnh, rất nhẹ, cứ như không hề xem trọng những lời Trầm Nguyệt nói.
“Chàng nghĩ rằng ta đang đùa với chàng sao?” Trầm Nguyệt bị tổn thương, bèn biến ra Khốn Tiên Tác, đem hai tay Tu Di trói chặt lại.
“Thế giờ xin hỏi Trầm tiên chủ muốn đem ta đi đâu?”
“Về Linh Tiên Môn.”
Tu Di nhởn nhơ như thường nói: “Được thôi, ta cũng muốn xem Linh Tiên Môn của ngươi làm sao giữ chân được ta?”