Ba Lần Trốn Tìm

Chương 11: Vân trung ngọc bội

Tại từ đường Tư Đồ gia, Cung Tiểu Khê dù đang quỳ vẫn nghịch ngợm nghiêng đầu sang chỗ Tư Đồ Lạc Kiếm bất mãn nói: “Ngươi đường đường là thành chủ, mà vẫn sợ ngũ bá phụ ngươi như vậy? Thật mất hết thể diện mà.”

Tư Đồ Lạc Kiếm cười khổ: “Không phải ngươi cũng sợ sao?”

“Vậy nên mới nói một mình ta sợ đủ rồi, ngươi phải cứng rắn lên để bảo vệ ta chứ?”

“Quỳ chung với ngươi thế này cũng rất thú vị mà. Huống hồ, là do ta lỗ mãng thật. Bởi vì biết ngươi đã hết giận, lòng ta rất vui, liền quên hết mọi phép tắc. Đúng là đáng chịu phạt.”

Cung Tiểu Khê muốn trách nữa, nghe vậy liền xìu xuống. Hắn thật không nỡ nào giận nữa. Cứ nhìn Tư Đồ Thạc Lưu cũng đã thấy rõ bài học rồi. Tư Đồ Thạc Lưu và Hà Hoan là phu thê suốt hai năm, người thì cận kề mà lòng lại xa cách. Còn hắn và Tư Đồ Lạc Kiếm xa cách năm năm, lòng lại chưa từng quên đi đối phương. Ngày ấy ra đi hắn không lưu lại hứa hẹn nào, vậy mà Tư Đồ Lạc Kiếm vẫn kiên trì chờ hắn trở về. Y tướng mạo đẹp, nhân phẩm tốt, cũng không phải là thiếu người mến mộ, lại luôn si tâm với hắn không đổi. Chỉ cần nghĩ vậy, hắn cho rằng dù trước đây xảy ra chuyện gì, dù y phạm phải tội lỗi nào, cũng đều đáng bỏ qua cả.

“Tiểu Khê, chúng ta như vậy hòa được không?” Tư Đồ Lạc Kiếm hỏi.

Cung Tiểu Khê mỉm cười. Là vì hắn rộng lượng. Là vì hắn dễ dãi. Là vì hắn thật rất thích người này.

“Ngươi tuyên bố với thiên hạ là ta đã gả cho ngươi. Ta không thể chịu tiếng mà không ăn được miếng nào. Nói chung, nửa đời còn lại của Cung Tiểu Khê ta giao cho ngươi nuôi.”

“Nhất ngôn cửu đỉnh.”

Cung Tiểu Khê gật đầu: “Nhất ngôn cửu đỉnh.” Thừa lúc Tư Đồ Lạc Kiếm phân tâm, Cung Tiểu Khê hôn trộm lên má y một cái. Vành tai y lập tức đỏ rực lên, ngượng ngùng nói: “Tiểu Khê, đây là từ đường.”

“Thì ta biết, nếu không phải từ đường ta đã đè ngươi xuống rồi.”

Cung Tiểu Khê chỉ là nói đùa, nghĩ bụng sẽ chọc cho Tư Đồ Lạc Kiếm càng thêm ngượng, không ngờ Tư Đồ Lạc Kiếm lại nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói ra ba chữ, ngược lại khiến cho Cung Tiểu Khê đỏ mặt: “Đợi đêm nay!”

Đêm đến, Tư Đồ Lạc Kiếm và Cung Tiểu Khê ngồi đối diện trên giường. Tầm mắt của y dịch xuống thấp, đến ngay dây thắt lưng của Cung Tiểu Khê bỗng ngừng lại, hỏi: “Ta cởi được chưa?”

Cung Tiểu Khê hồi hộp vịn tay vào chăn. Là do hắn dại miệng, giờ muốn hối cũng không kịp. Hắn ưỡn ngực làm ra vẻ bất cần: “Cởi đi!”

Cung Tiểu Khê lại đập tay vô tội vạ: “Tư Đồ thành chủ! Ngươi đỉnh nhất…a….soái nhất…không cần….chứng minh…a…”

“Tiểu Khê…yên nào…” Tư Đồ Lạc Kiếm rít lên.

“A…đau chết…sao mà yên được? Ta chịu thua…đầu hàng…a…ngươi từ từ…đừng chen nữa….”

“Là ngươi đang ép chặt ta…hừm…”

“Ta làm gì có? A….ngươi căng quá…là ngươi ép ta…Lạc Kiếm…không được…đừng động a…a…”

Tư Đồ Lạc Kiếm cười mệt mỏi với hắn: “Khộng động thì vào làm gì? Ngươi ngoan…đừng trồi lên trồi xuống…”

Cứ thế, cả hai người giằng co kịch liệt qua lại tới trời sáng. Cái mông của Cung Tiểu Khê nở hoa, đau đến nỗi phải lật người nằm sấp. Hắn không kiêng nể chửi bới: “Lạc Kiếm, ngươi ở trên giường đúng là cầm thú mà. Sao không biết dịu dàng chút nào?”

“Ta đã dịu dàng lắm rồi, chỉ vì ngươi lăn qua lăn lại đủ kiểu làm phức tạp hơn tình hình.”

“Ta đau cơ mà. Kỹ thuật của ngươi vẫn chẳng khá hơn xưa là bao.”

Tư Đồ Lạc Kiếm xụ mặt: “Ngoài ngươi ra, ta không làm chuyện này với người khác.”

Cung Tiểu Khê hối hận, đổi giọng an ủi y: “Không sao. Mai này chúng ta cùng cố gắng.”

Lời nói của hắn quả nhiên có tác dụng. Tư Đồ Lạc Kiếm lập tức cười lên: “Được, cùng ngươi cố gắng mỗi ngày.”

Cung Tiểu Khê sững sờ: “Mỗi ngày?”

“Gần đây ta được rảnh, mỗi ngày đều có thể ở cùng ngươi.”

Ba ngày sau, vẫn không ai thấy mặt Cung Tiểu Khê rời khỏi Tây Viện. Đến ngày thứ tư, Cung Tiểu Khê vác cái lưng đau ê ẩm xuống giường. Nếu không phải Mộc Từ đến bẩm báo chuyện liên quan triều đình, Tư Đồ Lạc Kiếm có lẽ vẫn chưa chịu buông tha hắn. Hắn cầm mớ tóc lên cao, tìm cái gì định ghim lại nhưng không thấy cây trâm nào. Cung Tiểu Khê dùng một tay lục lục mò mò quanh chiếc bàn gần gương đồng, rồi lục tới mấy ngăn kéo. Hắn mở cái hộp gỗ đỏ sậm trong ngăn thì phát hiện một mảnh ngọc bội phỉ thúy xanh biếc. Ánh nắng từ bên ngoài rọi lên trên mặt ngọc, trông như khói trắng đang trầm ấm tỏa ra.

“Vân Trung Ngọc Bội???” Cung Tiểu Khê reo lên. Lẽ nào lại là nó?

“Sao ngươi biết tên mảnh ngọc?” Tư Đồ Lạc Kiếm vừa trở về, đứng tựa lưng vào tường hỏi hắn.

Cung Tiểu Khê bối rối: “Thật sự là nó sao? Sao lại trùng hợp đến mức này?” Rồi hắn quay sang giải thích đầu đuôi mọi chuyện với Tư Đồ Lạc Kiếm.

Tư Đồ Lạc Kiếm nói: “Vân Trung Ngọc Bội sao có thể là báu vật gia truyền của Các lão đầu đó? Đây là kỷ vật duy nhất mà mẫu thân để lại cho ta, đã theo ta từ nhỏ đến lớn.”

Cung Tiểu Khê ngạc nhiên: “Sao trước giờ chưa nghe ngươi nói qua?”

Tư Đồ Lạc Kiếm lại gần cầm mảnh ngọc lên:

“Cũng không phải là chuyện vui vẻ gì đáng nhắc tới. Lúc đó mẫu thân bị bệnh dịch truyền nhiễm, ngũ bá phụ không cho ta lại gần bà, đến lúc bà chết ta cũng không thể gặp mặt lần cuối. Mảnh ngọc này cũng đã được ngâm qua nước thuốc kỹ càng mới trao lại cho ta.”

“Cái này…cũng là vạn bất đắc dĩ.” Nếu mà cả Tư Đồ Lạc Kiếm cũng bị lây nhiễm, tương lai của Tư Đồ gia sẽ thế nào?

“Kỳ thật vẫn còn một chuyện trước giờ không nói với ngươi. Ta và đại ca cùng cha nhưng khác mẹ. Bất quá, để giúp ta trở thành thành chủ bớt đi lời dị nghị của người đời, ngũ bá phụ đã che giấu chuyện bọn ta khác mẹ. Người ngoài đều nghĩ cả đại ca và ta do đại phu nhân sinh ra. Thực chất ta là con của thứ thϊếp. Đại ca không thích ta là vì lẽ đó, mà ta cũng không muốn chèn ép y quá đáng, vì khi còn sống, đại phu nhân đối với mẫu tử ta đều rất tốt, chưa từng có ý phân biệt hay khinh rẻ.”

“Hóa ra là vậy.” Cung Tiểu Khê cứ nghĩ lớn lên bên cạnh Tư Đồ Lạc Kiếm, biết hết mọi việc về y, thì ra có những chuyện không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Cũng đúng thôi. Hắn không thể nào bám riết theo Tư Đồ Lạc Kiếm cả ngày lẫn đêm để dò xét từng li từng tí. Thỉnh thoảng hắn và muội muội đến phủ chơi thì Tư Đồ Lạc Kiếm lại không biểu lộ ra gì để cho hắn phải nghi ngờ cả. Tư Đồ gia gia quy rất nghiêm. Đám hạ nhân càng không dám bàn tán sau lưng chủ. Có thể nói, nếu hôm nay Tư Đồ Lạc Kiếm không tự giác khai báo, cả đời này hắn cũng chẳng thể nào tìm ra.

Tư Đồ Lạc Kiếm giao mảnh ngọc cho Cung Tiểu Khê. Cung Tiểu Khê ngây ngốc: “Làm gì?”

“Nếu ngươi không giao nó cho Các lão đầu thì làm sao biết ai là người đã đưa ngươi về Thiên Du Thành này?”

“À!” Cung Tiểu Khê nhận lấy mảnh ngọc. Hắn đang chao đảo về chuyện của Tư Đồ Lạc Kiếm nên nhất thời cái gì cũng không nghĩ ra.

“Ta cũng đi với ngươi, đề phòng có gì đó nguy hiểm.”

“Được thôi!”

Tư Đồ Lạc Kiếm vươn tay ôm hắn lại, dỗ dành: “Đừng nghĩ nhiều nữa. Bởi vì còn có ngươi và hai vị bá phụ, ta cảm thấy mình vẫn rất may mắn.”

“Ừm, ta không nghĩ nhiều, ngươi cũng vậy.”

“Được, không nghĩ. Chỉ muốn ôm ngươi thôi.”

Cung Tiểu Khê cười nhỏ, yên lặng để cho y ôm. Hạnh phúc đối với họ chỉ đơn thuần thế này mà thôi.