Dĩ Mệnh Trấn Mệnh

Chương 48: Không Sát Sinh

Một tuần sau, Khương Mặc Hiên đã có thể bước xuống giường, sức khỏe cũng khang phục hoàn toàn. Yến Nguyệt tự thấy không còn việc gì làm nên muốn xuất cung. Trình Sở Y tiễn chân Yến Nguyệt ra tận Tây Môn, hỏi: “Sư huynh, sau này huynh định thế nào?”

“Hoàng đế của ngươi đã cho ta mở lại Yến Nguyệt Lâu, vậy ta cũng không cần đi hái hoa nhà người khác nữa. Sau này ngươi có cần gì cứ đến Yến Nguyệt Lâu tìm ta.”

“Cũng tốt.” Trình Sở Y nghĩ rồi thật tâm nhắc nhở: “Nhưng mà sư huynh, đừng mãi tầm hoa vấn liễu nữa, cũng nên tìm một cô nương thích hợp cùng xây dựng tương lai. Huynh không còn nhỏ tuổi nữa đâu.”

Yến Nguyệt tặc lưỡi: “Để xem sau này đi, tạm thời ta vẫn muốn tự do tự tại một mình.”

“Vậy chí ít cũng nên nhận một đệ tử. Y thuật huynh tài giỏi như vậy, không nên để thất truyền.”

Yến Nguyệt đen mặt hỏi: “Ngươi đang trù ta chết sớm sao?”

“Huynh biết ta không có ý đó mà.”

“Được rồi, ngươi cứ lải nhải hoài, về lải nhải cho hoàng đế của ngươi nghe đi.”

Yến Nguyệt xua tay leo lên ngựa phóng đi nhanh.

Trình Sở Y hét vọng theo: “Sư huynh, bảo trọng đấy.”

“Biết rồi. Về đi.”

Trình Sở Y quay lại Niệm Cư, đúng lúc thấy Khương Mặc Hiên đang đứng vuốt dây đàn sắt của hắn. Y nghe được tiếng bước chân liền hỏi: “Tiễn xong rồi sao?”

“Ừm, hoàng thượng, sao người không nằm nghỉ ngơi thêm đi?”

“Trẫm nằm nhiều rồi, còn nằm nữa thì tứ chi sẽ bại liệt mất. Hoàng hậu, khúc mà trước đây ngươi đàn là Hữu Sở Tư phải không?”

Trình Sở Y gật đầu: “Cũng là khúc mà khi còn sinh tiền tiên đế yêu thích. Hoàng thượng, ngươi thích khúc gì vậy?”

“Trẫm không tao nhã như vậy, nhưng chỉ cần là do ngươi đàn, khúc nào trẫm cũng thích nghe.”

Trình Sở Y đến gần ôm lấy Khương Mặc Hiên từ phía sau. Khương Mặc Hiên vịn vào tay hắn nói: “Lát nữa trẫm đi giải quyết chút việc, ngươi cứ dùng bữa trước.”

Trình Sở Y hơi khựng lại, bất an hỏi: “Ngươi đi gặp vương gia?”

Khương Mặc Hiên khẽ ừ một tiếng.

“Vương gia…”

“Không thể giữ lại.” Khương Mặc Hiên tuyệt tình nói ra bốn chữ, chặn đứng mọi ý nghĩ cầu xin của Trình Sở Y.

Khương Mặc Hiên đứng dậy, nắm tay Trình Sở Y: “Không nói nữa, về thôi. Đêm khuya sương xuống không tốt cho sức khỏe của ngươi.”

Thế là, Khương Mặc Hiên và Trình Sở Y đi trước, An Tử lẽo đẽo theo sau. Trình Sở Y thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn An Tử rồi hỏi y: “Hoàng thượng, ngươi thích An Tử vậy sao?”

“Ít nhất trẫm nói gì thì nó biết nghe đó, không hai lòng như con người.”

“Hoàng thượng lại mai mỉa ta nữa sao?” Trình Sở Y ngao ngán hỏi.

Khương Mặc Hiên nhấn giọng: “Ngươi dám? Ngươi mà tơ tưởng tới nam nhân khác xem thử trẫm rút gân ngươi thế nào.”

Trình Sở Y thật thà nói: “Ta đương nhiên không dám rồi. Ta vẫn chưa chán sống tới mức ấy. Hoàng thượng nếu thực thích An Tử như vậy thì cứ giữ bên mình, ta không sợ nó như ngươi nghĩ. Nhìn lâu cũng sẽ quen mà.”

“Không sợ thì tốt. Sợ trẫm là đủ rồi.”

Trình Sở Y mím môi cười, kết luận của Khương Mặc Hiên đúng là thẳng thắn vô cùng. Hắn bỗng kéo tay y đứng lại, dựa đầu vào vai y chỉ lên trời cao: “Hoàng thượng xem, mặt trăng đêm nay thật tròn. Chúng ta ngắm một lúc rồi mới về được không?”

Khương Mặc Hiên búng nhẹ tay giữa trán hắn cười lớn: “Thể nào ngày mai ngươi cũng bệnh cho xem.”

“Ngươi nghĩ ta là trẻ con chắc?”

“Trẻ con thì sao? Trẫm thích nuôi trẻ con. Nuôi cả ngươi và con của chúng ta.”

Trình Sở Y lười cãi, cứ để cho Khương Mặc Hiên cao hứng tùy ý.

“Được rồi, tùy hoàng thượng thích nghĩ sao thì nghĩ.”

Hai ngày sau, Khương Mặc Hiên vào đại lao Hình bộ gặp riêng Khương Hạo Giai. Triệu tổng quản và những thái giám khác đứng chờ hầu bên ngoài cửa phòng giam.

Khương Hạo Giai không ngạc nhiên mấy khi thấy Khương Mặc Hiên còn sống khỏe mạnh đến gặp mình, cứ như đã sớm lường được kết quả này, chỉ là trong lòng vẫn không tránh khỏi thất vọng mà châm biếm: “Mệnh của hoàng thượng đúng là cát tinh cao chiếu.”

Khương Mặc Hiên cười lạnh: “Đương nhiên, vì trẫm có một hoàng hậu tốt mà hoàng thúc thì không. Hoàng thúc cứ muốn gϊếŧ trẫm cho bằng được, nhưng hoàng hậu ba lần bốn lượt xin trẫm tha mạng cho ngươi. Tuy rằng y nói đối với ngươi không có thứ tình cảm kia, chung quy ngươi vẫn thật rất quan trọng với y.”

“Ta tưởng hoàng thượng đến để xử quyết ta, hóa ra còn muốn ôn lại chuyện cũ sao?”

“Trẫm đương nhiên không rảnh như hoàng thúc nghĩ. Bây giờ có truy cứu ai đúng ai sai đều vô nghĩa cả rồi.”

Khương Hạo Giai nhìn vào đống xiềng xích quanh thân khinh miệt nói: “Thành vương bại khấu, không cần nhiều lời.”

Khương Mặc Hiên vỗ tay khen ngợi cho khí tiết sắp chết đến nơi vẫn cứng miệng của Khương Hạo Giai. Y gọi Triệu tổng quản vào. Trên tay ông cầm một khay nhỏ đựng ly rượu bằng ngọc. Ông dâng khay đến trước mặt Khương Hạo Giai.

Khương Mặc Hiên nói tiếp: “Hoàng thúc đã hào sảng như vậy, trẫm không cần dong dài nữa. Thứ này hoàng thúc muốn tự uống hay là trẫm cho người bắt ngươi uống. Ngươi tự chọn đi.”

Khương Hạo Giai nhìn ly rượu an nhiên cười lớn: “Thế này không phải quá nhẹ nhàng rồi sao? Ta còn nghĩ hoàng thượng nếu không lăng trì ta thì cũng phải ngũ mã phanh thây.”

“Không thể phủ nhận vào lúc này đây, hoàng thúc thực sự hiểu trẫm.”

Khương Hạo Giai cầm ly rượu lên, tự nhìn hình ảnh cuối cùng của chính mình phản chiếu bên trong nói: “Đối xử với Sở Y cho tốt, vì ngươi chỉ có một kiếp này mà thôi. Nếu có kiếp sau, ta tuyệt đối không để Sở Y ở bên cạnh ngươi nữa.”

Khương Hạo Giai hiên ngang cầm ly rượu uống cạn rồi quăng mạnh xuống đất.

Khương Mặc Hiên nhìn những mảnh ngọc vỡ nát văng tứ tung, giật mạnh khóe mắt: “Hoàng thúc ơi là hoàng thúc, ngươi đến lúc này vẫn còn ngạo mạn như vậy. Ta quên chưa nói với ngươi đó hoàn toàn không phải rượu độc chí mạng. Sở Y muốn ta giữ mạng cho ngươi, vậy thì ta giữ, nhưng thù của phụ hoàng và vô số tướng sĩ hy sinh để bắt được ngươi không thể không báo.”

Khương Mặc Hiên đột nhiên cười lớn một cách hiểm ác nói: “Độc trong rượu sẽ khiến ngũ giác của ngươi bị tổn hại, sau này không thể nói, không thể nghe, không thể nhìn, không thể ngửi và cũng không thể cảm thụ được gì trên da thịt.”

Khương Hạo Giai co giật ngã xuống mặt sàn lạnh, muốn nói gì đó nhưng ngũ giác dần dần đánh mất đi sự khống chế, chỉ kịp lưu lại một ánh nhìn căm thù hướng về phía Khương Mặc Hiên rồi ngất xỉu.

“Trẫm muốn chóng mắt chờ xem Dự vương thông minh xuất chúng trong mắt người đời trở thành phế nhân rồi thì nửa đời còn lại sẽ sống thế nào. Chết hiển nhiên là quá dễ cho ngươi rồi.”

Khương Mặc Hiên cười thành tràng dài ghê rợn bỏ ra ngoài. Sau đó không lâu, một đạo thánh chỉ được công bố thiên hạ. Dự vương cùng đồng đảng mưu phản bị lưu dày ba ngàn dặm. Hình phạt này tuy nói chẳng nhẹ nhàng gì nhưng lại khiến thiên hạ xôn xao. Từ bao giờ mà Khương Hiến Đế nổi danh tàn bạo hiếu sát lại nhân từ không đoạt mạng người khác như vậy?

Ở tại Càn Khôn Điện, Trình Sở Y cùng Quảng công công đem canh bổ đến cho Khương Mặc Hiên, nhìn thấy Chúc Bình đưa Lăng Bách đi ra. Trình Sở Y lật đật chạy tới hỏi: “Quốc sư không sao chứ?”

Lăng Bách không vui không buồn hướng hắn, bận tâm suy nghĩ gì đó nên chưa trả lời. Chúc Bình bèn trả lời thay ông: “Quốc sư không sao. Hoàng thượng nói chuyện cũ bỏ qua, từ mai lại phục chức như trước.”

Trình Sở Y tươi cười nhẹ nhõm. Dự vương không mất mạng, quốc sư cũng bình an, thế này có thể tính là chuyện hỉ liền đôi.

Lăng Bách khó hiểu hỏi: “Ngươi làm cách nào thay đổi được hoàng thượng? Hoàng thượng trước giờ chẳng chịu nghe lời một ai cả.”

“Chỉ cố sức mà làm thôi.”

Trình Sở Y từ biệt hai người bọn họ đi vào trong. Khương Mặc Hiên đang xem tấu chương, rõ biết hắn đến cũng không thèm ngẩng đầu, chỉ nhắc nhở: “Không cần hành lễ.”

Trình Sở Y lấy khay canh từ trong giỏ Quảng công công đang cầm, sau đó cho ông lui ra ngoài. Khương Mặc Hiên cũng bảo Triệu tổng quản đang đứng bên cạnh ra theo.

Trình Sở Y cầm khay canh bước tới đặt xuống bàn sách của Khương Mặc Hiên nói: “Hoàng thượng, ngươi nghỉ ngơi dùng một chút đi. Ta đã căn dặn ngự thiện phòng nấu rất lâu đấy.”

“Ngươi thật sự không xem lời trẫm nói ra gì sao? Trẫm đã bảo ngươi ở yên trong Niệm Cư dưỡng thai.”

Trình Sở Y biện minh: “Hoàng thượng, đi lại nhiều cũng là một cách dưỡng thai.”

Khương Mặc Hiên khép tấu chương lại, lạnh nhạt hỏi: “Ngươi gạt ai hả? Có phải muốn đến nghe ngóng tình hình của bọn họ không? Trẫm đã làm theo như ý ngươi rồi. Người cần gϊếŧ không gϊếŧ, người cần thả đã thả, vừa lòng ngươi chưa?”

Trình Sở Y cười đến híp mắt: “Hoàng thượng không sát sinh là tốt.”

Khương Mặc Hiên cầm chén canh liếc hắn, rất muốn nói tục “Tốt cái đầu ngươi,” nhưng nghĩ lại nên thôi.

“Ta biết hoàng thượng đang giận ta.”

Khương Mặc Hiên nếm thử canh rồi mắng: “Biết là tốt. Thích lo chuyện bao đồng nhất thiên hạ là ngươi.”

“Nếu hoàng thượng đã lỡ giận rồi, ta xem như được nước làm tới, xin hoàng thượng nhân từ thêm một lần nữa với đứa trẻ trong bụng Tào quý phi. Ta không quan tâm hoàng thượng xử phạt nàng ta thế nào nhưng trẻ thơ vô tội. Đây chắc cũng là ý của con chúng ta.”

Trình Sở Y cầm tay Khương Mặc Hiên đặt lên bụng. Khương Mặc Hiên rất thích gọi như vậy, cho nên hắn cố tình gọi theo để làm y mềm lòng.

Khương Mặc Hiên mỉm cười với cái bụng của hắn rồi chuyển sang liếc hắn tiếp tục: “Trẫm vốn biết chén canh này sẽ rất khó nuốt mà.”

Trình Sở Y lựa lời ngon ngọt: “Không khó nuốt. Ta dùng tâm ý của mình bỏ cả vào bên trong, hy vọng hoàng thượng cảm nhận được.”

“Không cảm nhận được.” Khương Mặc Hiên lạnh lùng nói.

Trình Sở Y bật cười. Khương Mặc Hiên lại nổi tính trẻ con với hắn nữa rồi.