Dĩ Mệnh Trấn Mệnh

Chương 42: Đế Tinh lung lay

Sau khi rời khỏi nhà của Tôn phu nhân, Trình Sở Y đi hỏi han mấy thôn dân xung quanh mới biết thôn bên cạnh cũng vừa mất tích hai đứa trẻ sơ sinh. Trên đường trở về, trời đột ngột đổ mưa lớn. Khương Mặc Hiên và Trình Sở Y phải núp tạm dưới một tán cây rậm rạp mọc sát vào vách núi.

Khương Mặc Hiên vừa phủi tay áo khỏi nước mưa bám vào vừa nói: “Đúng như ngươi nói, đó không phải là đứa trẻ sơ sinh duy nhất bị mất tích. Sao ngươi biết được việc này?”

“Đồng tiền ở nhà của Tôn phu nhân gọi là Lục Dịch, nguyên thủy gồm một xâu sáu cái. Trước đây, nó là của nghĩa phụ ta. Trước khi về triều làm quốc sư, nghĩa phụ lấy được nó từ mộ cổ ở Tấn quốc, nghe nói thuộc về một vị hoàng tử rất thích bói quẻ. Thậm chí đến lúc chết, vị hoàng tử này còn dùng máu mình pha với đồng tạo nên Lục Dịch độc nhất vô nhị. Trên hai mặt đồng tiền khắc cùng một hình vẽ Sinh Tử Môn. Lúc nhỏ ta ham chơi từng lén vào phòng nghĩa phụ trộm Lục Dịch, bị người phát hiện. Người nói thứ này không may mắn, nếu không đủ mạnh trấn áp nó thì sẽ gánh lấy tai họa nên không cho ta đυ.ng vào. Một lần nọ, có người bạn gọi là Huyền Chân đạo nhân từ xa đến thăm người cứ nằng nặc xin người tặng ông ấy Lục Dịch. Sau khi vị đạo nhân mang nó đi, từ đó không còn thấy trở lại nữa. Ta hỏi nghĩa phụ ông ấy đâu rồi, nghĩa phụ thở dài nói tự rước họa vào mình không ai cứu nổi.”

Khương Mặc Hiên cau mày có chút nghi ngờ: “Đáng sợ đến vậy sao?”

“Nghĩa phụ không thích khoa trương. Người nói thế nào thì chính là thế nấy. Sau này ta hiếu kỳ đọc thêm rất nhiều sách về Lục Dịch. Sở dĩ trên đồng tiền vẽ Sinh Tử Môn vì thứ này vừa có thể hại người, vừa có thể cứu người, tùy xem là rơi vào tay ai thôi. Nay Lục Dịch bất ngờ xuất hiện, ắt có họa lớn. Ta nghĩ những đứa trẻ kia dữ nhiều lành ít rồi.”

Khương Mặc Hiên tỏ vẻ không quan tâm: “Thiên hạ này ngày nào mà không có người chết. Chết một đứa trẻ, một người trưởng thành hay một kẻ gần đất xa trời thì có khác biệt gì đâu?”

Trình Sở Y nghe mà lạnh lòng, có chút bi phẫn hỏi: “Vậy nếu đứa trẻ đó là con ngươi, ngươi cũng cảm thấy không khác biệt gì sao?”

“Ngươi!” Khương Mặc Hiên trừng hắn. Tại sao lúc nào cũng thích đối đầu với y? Thật sự chỉ muốn bóp chết hắn tại chỗ.

Khương Mặc Hiên và Trình Sở Y mỗi người quay đầu sang một hướng nhìn mưa rơi, chẳng muốn nhìn đến nhau. Cho đến khi Trình Sở Y cảm thấy lạnh, đột ngột hắt xì một cái. Khương Mặc Hiên hơi chuyển tầm mắt nghía sang hắn, vươn tay đẩy hắn đứng thụt lùi ra phía sau y: “Biết là mình hay bệnh thì đừng có đứng trước hứng hết nước mưa.”

Trình Sở Y nhìn tấm lưng vững chãi của Khương Mặc Hiên chắn cho hắn, bỗng giang hai tay ra trước ôm chặt y lại. Hắn biết Khương Mặc Hiên cũng không tuyệt tình đến mức ấy.

Trình Sở Y không muốn quan hệ giữa bọn họ cứ như nắng với mưa, được vài hôm tốt lành lại tới lúc trở trời giông bão. Hắn nhớ đến câu hỏi của Khương Mặc Hiên khi còn ở trà lâu, đem tâm sự luôn che giấu trong lòng ra bộc bạch: “Hoàng thượng, thật ra trong khoảng thời gian sống ở đại mạc, ta vẫn luôn nhớ ngươi. Ta còn tự hỏi ngươi ở kinh thành xa xôi liệu có sống hạnh phúc không?”

“Miễn vờ vĩnh đi.” Khương Mặc Hiên khô khan chặn ngang.

Trình Sở Y cũng hiểu y nghi kỵ hắn tới mức nào. Nếu là hắn, hắn cũng chẳng tin nổi ai đó chủ động rời bỏ mình mà còn nhớ đến mình được.

“Vậy ngươi xem như ta nói nhảm, nghe hết những lời ta nói một lần này thôi. Năm ấy khi ta bỏ đi, ta biết rõ bản thân đã thích ngươi rồi. Ta là người quyết đoán trong rất nhiều chuyện, nhưng với tình cảm luôn là kẻ nhát gan. Trước kia ta thích Lan nhi lâu như vậy, còn không dám nắm tay muội ấy, cuối cùng vẫn để chính muội ấy nắm tay ta trước. Bọn ta cho đến lúc chia tay còn chưa hôn nhau lần nào. Vì vậy, khi thích ngươi, lòng ta càng mâu thuẫn vô cùng. Ngươi nói ngươi thích ta, nhưng ngươi sẽ thích được bao lâu? Nếu ngươi chỉ là một người bình thường, ta có tự tin giữ riêng ngươi cho bản thân được. Đằng này ngươi lại là thái tử, mai sau còn trở thành hoàng đế của cả Đại Khương này. Ngươi bảo ta đi tranh giành ngươi với ba ngàn giai lệ, ta thật sự không có tự tin. Huống hồ, ta còn không thể sinh được người kế tự cho ngươi. Tình yêu khi nói cao đẹp thì rất cao đẹp, lúc mất đi lại chẳng còn gì cả. Ta và Lan nhi từng yêu nhau như thế, đến cuối cùng trở thành kẻ xa lạ trong phần đời còn lại của nhau, đến cả bằng hữu tầm thường nhất cũng không thể làm. Ta còn tin được thiên hoang địa lão một đời một kiếp không thay đổi hay sao? Huống hồ là, vào lúc đó ngươi còn nghi ngờ ta hai lòng. Ta cảm thấy có quá nhiều sai lầm giữa ta và ngươi rồi. Thành thân vì mệnh đã là một sai lầm. Vì vậy, ta chọn lựa ra đi chấm dứt tất cả. Ngươi có thể nói ta ích kỷ và nhẫn tâm. Tuy nhiên nếu ngươi ở vào vị trí của ta, trong tay không hề nắm chắc bất cứ thứ gì đáng mong đợi về quan hệ chúng ta, ngươi có dám khẳng định ngươi sẽ không làm giống hệt ta?”

“Vậy nên giờ ngươi đang cố ngụy biện rằng ta cũng có lỗi sao?”

Trình Sở Y siết chặt hơn: “Không phải. Ta chỉ muốn nói cho ngươi nghe những suy nghĩ của ta. Vào lúc đó, ta cho rằng chúng ta nên tách ra, để mỗi người có thời gian suy xét về tình cảm bản thân. Nếu là sâu đậm, vậy cũng không cần ngày ngày đêm đêm ở cạnh nhau. Nếu là sâu đậm, vậy cũng không đến mức chút xa cách này lại làm phai nhạt mọi thứ. Ít nhất nhiều năm sau nếu như chúng ta có gặp lại, sự trói buộc bởi mệnh cách tương hỗ sẽ không còn ám ảnh chúng ta nữa. Chúng ta thích nhau thì chỉ đơn thuần là chúng ta thích nhau mà thôi, không phải vì cảm giác cần có nhau nên mới thích nhau.”

Khương Mặc Hiên quay lại, đáy mắt sâu thẳm như đại dương khẽ hạ thấp nhìn chằm chằm vào hắn: “Nói xong chưa? Nói xong rồi thì để ta nhắc cho ngươi nhớ. Là ta từ miệng Sấu Tử biết được ngươi muốn đến đại mạc, sau đó dùng hết bốn năm thời gian tìm kiếm giữa đại mạc bao la mới bắt được ngươi về đây chứ không phải là ngươi tình nguyện về. Ngươi cảm thấy mấy lời này có sáo rỗng không?”

“Không cần. Cứ để cho hoàng thúc cướp.”

“Hoàng thượng!” Chúc Bình lần này cũng ngơ ra giống Sài Hồ. “Số hỏa dược đó đang nghiên cứu và nâng cấp, sợ rằng uy lực đủ mạnh để san bằng cả kinh thành.”

“Đều nằm trong dự tính của trẫm rồi.”

Khương Mặc Hiên đang nói chợt cảm thấy đầu óc nặng nề như có thứ gì đó kéo trịch xuống, bèn vươn tay sờ vào thái dương. Chúc Bình lo ngại hỏi: “Hoàng thượng, người không sao chứ?”

“Không sao, trẫm chỉ là…chỉ là…” Khương Mặc Hiên chưa nói dứt câu, hai mắt có màn đen kéo đến, lắc đầu mấy cái vẫn không thanh tỉnh, cuối cùng ngã ra bàn ngất đi.

Trình Sở Y đang ngồi ở bàn sách viết chữ, nghe Triệu tổng quản chạy đến báo Khương Mặc Hiên bị ngất bèn đưa vài trang giấy đã chuẩn bị sẵn từ trước cho Triệu tổng quản nói: “Đi sắp xếp những thứ này cho ta, càng nhanh càng tốt.”

Khi Trình Sở Y đến, Khương Mặc Hiên vẫn đang hôn mê. Mạc ngự y và Tống ngự y hành lễ với hắn xong đều nói chưa thể tìm ra căn nguyên bệnh tình.

Trình Sở Y ngồi xuống bên giường của Khương Mặc Hiên hỏi: “Gần đây hoàng thượng ăn uống có tốt không?”

Mạc ngự y nói: “Hoàng thượng thường xuyên bỏ bữa nhưng sức khỏe của người từ nào đến giờ vẫn rất tốt, vài bữa này cũng không ảnh hưởng tới mức khiến người ngất đi.”

“Ta biết rồi. Các ngươi lui trước đi.”

Hai vị ngự y vừa đi, Trình Sở Y liền bắt mạch lại cho Khương Mặc Hiên, chắc chắn rằng sức khỏe của y không có gì bất ổn mới yên tâm thả ra. Đến đêm, Khương Mặc Hiên tỉnh lại. Trình Sở Y đang đứng gần cửa sổ quan sát tinh tượng, nghe được động tĩnh bèn quay lại giường ngồi.

“Hoàng thượng, ngươi tỉnh rồi?”

Khương Mặc Hiên nhổm dậy dựa vào gối mềm không đáp mà chỉ hỏi: “Nhìn thấy trẫm thế này ngươi vui lắm phải không? Đúng như ngươi nói, ác giả ác báo rồi.”

Trình Sở Y hỏi ngược lại: “Hoàng thượng thực sự cảm thấy ta sẽ vui sao?”

“…”

“Hoàng thượng, ngươi nói thật cho ta biết lần này ngươi xuất cung là vì lý do gì?”

“Ngươi nhìn ra gì rồi?”

“Mọi nơi đều canh phòng cẩn mật, không khí rất căng thẳng, không giống như một chuyến viếng thăm quân doanh bình thường.”

Khương Mặc Hiên hờ hững nói: “Hoàng thúc về rồi. Y đốt quân lương dụ trẫm xuất thành.”

“Ngươi đã biết là cái bẫy mà vẫn đi sao?”

Khương Mặc Hiên cười nhạt: “Còn chưa biết là ai đang bẫy ai.” Y đột ngột vươn tay ra kéo gáy Trình Sở Y lại gần, ánh mắt hung thần hỏi: “Nếu phải chọn giữa trẫm và hoàng thúc, ngươi sẽ chọn ai?”

Trình Sở Y ngây ra: “Hoàng thượng, sao lại hỏi như thế? Đây không phải trò chơi trẻ con để mà chọn hay không chọn?”

“Ngươi do dự? Trong lòng ngươi có y?” Khương Mặc Hiên bóp chặt tay vào.

Trình Sở Y cảm thấy da cổ đau buốt, gượng nói: “Hoàng thượng, ngươi quên rồi. Ngươi mới chính là trượng phu của ta.”

Khương Mặc Hiên cụp mắt nới lỏng các ngón tay ra khỏi gáy hắn, bán tín bán nghi.

Trình Sở Y bất mãn nói tiếp: “Vì sao ngươi cứ luôn nghi ngờ mối quan hệ giữa ta và vương gia? Cho dù để ngươi nói đúng, vương gia thích ta đi chăng nữa, thì đâu có nghĩa là ta cũng thích vương gia? Người ta thích là ai cho đến giờ ngươi vẫn không rõ sao?”

“Không rõ.” Khương Mặc Hiên dửng dưng nói.

“Ngươi!!!” Trình Sở Y nghiến răng cạn lời, không nói được gì nữa.

Khương Mặc Hiên im lặng một lúc bèn đổi đề tài: “Đám ngự y vô dụng kia nói trẫm bị bệnh gì?”

“Không bị bệnh gì cả.” Trình Sở Y không thèm chấp nhặt với Khương Mặc Hiên nữa mà nghiêm túc lại hỏi: “Gần đây ngươi có từng gặp qua tai nạn nào hoặc chuyện gì khiến ngươi bị đổ máu không?”

“Không có.” Khương Mặc Hiên khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”

“Lục Dịch xuất hiện, trẻ sơ sinh mất tích, Đế Tinh lung lay, ngươi không bệnh gì nhưng lại bị ngất đi, tất cả những điều này dẫn đến một khả năng. Đế Tinh của ngươi đang bị kẻ khác trấn yểm.”

Khương Mặc Hiên kết luận ngay: “Vậy khẳng định là do hoàng thúc tốt của trẫm làm rồi. Ngoài y còn có ai mong muốn trẫm mau chết đi?”

Trình Sở Y nhăn mặt từ chối cho ý kiến. Hắn còn chưa rõ thực hư, không muốn đổ oan cho người vô tội, nhưng nếu hắn nói vậy thì Khương Mặc Hiên sẽ nghĩ hắn đang bênh vực Khương Hạo Giai nên thôi.

Trình Sở Y nói sang chuyện khác: “Trận pháp trấn yểm xưa nay có muôn hình vạn trạng, nhưng dùng để trấn yểm Đế Tinh thì chỉ có một mà thôi, Đồ Long Truy Tinh Trận. Người bố trận dùng máu tim của trẻ sơ sinh vẽ trận, rồi lấy máu của kẻ bị trấn yểm tế lên đầu lâu được chôn trên trăm năm và đặt đầu lâu này ở vị trí trung tâm hình thành mắt trận. Sau đó, y canh phương hướng chuẩn xác Đế Tinh đang ở, đốt nến đen dẫn cho ánh sáng của Đế Tinh bị gom lại trong mắt trận, dùng bùa niêm phong luồng ánh sáng đó. Ngày nào luồng sáng sáng đó còn bị giam giữ, ngày ấy Đế Tinh hỗn loạn, dẫn đến người bị trấn yểm bất an không yên, sức khỏe suy giảm, hao mòn đến chết. Tuy nhiên, bởi vì dùng máu trẻ sơ sinh bày trận, oán khí xông thiên, cần phải có đồng tiền càng cổ càng tốt trấn ở những phương vị trẻ sơ sinh bị bắt đi, bằng không oán khí sẽ phá vỡ trận. Bất quá, ngươi không cần lo. Vốn dĩ Đế Tinh của ngươi đang rất mạnh, khả năng người bố trận cũng có hạn, cho nên chỉ làm Đế Tinh bị lung lay đôi chút. Ta chỉ không hiểu vì sao máu của ngươi lại bị lấy đi?”

Khương Mặc Hiên đáp tỉnh: “Cái này không có gì khó. Cho dù trẫm không bị thương, vẫn còn một nơi khác cất giữ máu của trẫm.”

“Ý của ngươi lẽ nào là…Thông Thiên Đài trong Quan Tinh Các?”

Trình Sở Y sững người ra. Sao hắn lại có thể quên chuyện này cơ chứ? Đại Khương có tục lệ mỗi khi tân đế lên kế vị, người này phải nhỏ ba giọt máu vào trong lọ hổ phách ngàn năm gọi là Thiên Cô Tử. Trước đó, quốc sư sẽ đốt bùa bỏ vào Thiên Cô Tử. Bùa này có thể giữ cho ba giọt máu kia trường tồn mãi mãi. Kỳ thực bùa này không hề siêu nhiên chút nào, chẳng qua là được tẩm thảo dược đặc biệt, lúc đốt rồi khói thảo dược thấm vào thành lọ, trở thành chất bảo quản máu tốt nhất.

Trình Sở Y đánh giá lại tình hình: “Chỉ có quốc sư mới được phép vào trong Thông Thiên Đài nơi đặt máu của các đời hoàng đế Đại Khương. Lúc trước ta từng tò mò muốn vào nhưng nghĩa phụ không cho. Ta hầu như đã đến qua mọi nơi của Quan Tinh Các chơi, trừ mỗi nơi ấy ra.”

Khương Mặc Hiên cười nhạo hắn: “Ngươi còn định vào đó chơi nữa sao? Không hiểu ngươi tò mò gì trong đó? Vậy ngươi biết vì sao lại có tục lệ giữ máu này không?”

“Cái này nghĩa phụ không nói đến. Hay là ngươi nói ta nghe đi.”

“Không biết càng tốt. Trẫm mệt rồi.”

Khương Mặc Hiên nằm lại giường thản nhiên nhắm mắt. Trình Sở Y tưởng rằng y đùa với hắn chút thôi, không ngờ y thật sự ngủ luôn. Hắn ấm ức nhìn y, cau lại đôi mi: “Hoàng thượng, sao cái gì ngươi cũng không chịu nói với ta?”