Dĩ Mệnh Trấn Mệnh

Chương 20: Sự thật phơi bày

Khương Mặc Hiên và Trình Sở Y ngồi xe ngựa do Chúc Bình đánh đến phủ của Chúc Doãn, khắp phủ trồng toàn là hoa trà có đủ màu sắc lẫn hình dạng khác biệt. Trình Sở Y nhìn dáng vẻ Chúc Bình là con nhà võ hẳn hoi, không ngờ lại được nuôi dạy từ nhỏ ở một nơi phong nguyệt tràn trề thế này, có chút hơi mâu thuẫn. Hắn hỏi Chúc Bình: “Số hoa trà này do Chúc thái phó trồng sao?”

Chúc Bình cười nói: “Trồng hoa trà là nghề của mẫu thân thần trước lúc gả cho phụ thân. Sau này gả về phủ, người vẫn tiếp tục trồng. Phụ thân rất thương người, ngày ngày cùng người trồng, thành ra khắp phủ mới càng lúc càng nhiều hoa trà hơn. Thái tử phi không biết chứ thần rất khổ sở, có lúc phải đem đi tặng khắp bằng hữu thân thuộc để cho vơi bớt đi. Tặng hoài người ta không nhận còn phải năn nỉ ỉ ôi.”

“Chúc thái phó và Chúc phu nhân thật ân ái.”

Trình Sở Y che miệng cười, nhìn sang Khương Mặc Hiên thấy y vẫn hầm hầm nét mặt thì thu liễm không cười nữa.

Chúc Doãn không phải trịch thượng không ra đón tiếp họ, mà là vừa cùng phu nhân đi tế tổ trở về chưa lâu, cảm mạo nằm bệnh trên giường. Nếu Khương Mặc Hiên không gấp gáp đòi đến, Trình Sở Y đã để ông được nghỉ ngơi thêm một khoảng thời gian.

Khi đến phòng của Chúc Doãn, Chúc Bình tìm cớ kéo Chúc phu nhân ra ngoài để Khương Mặc Hiên và Trình Sở Y được ở riêng rẻ với ông. Khương Mặc Hiên miễn cho Chúc Doãn hành lễ, nói: “Lão sư, hôm nay ta mạo muội đến là có việc muốn hỏi. Mong lão sư biết được bao nhiêu thì thật lòng trả lời ta bấy nhiêu, sẽ không có điều giấu giếm.”

Chúc Doãn ngồi dựa lưng trên gối mềm, nhìn thần sắc Khương Mặc Hiên trịnh trọng, liền biết có việc không tầm thường: “Thái tử muốn hỏi lão thần việc gì?”

“Năm ấy người cùng phụ hoàng đến Lương quốc, hẳn phải biết không ít chuyện của phụ hoàng và mẫu phi ta. Ta muốn hỏi…”

Chúc Doãn lập tức cắt ngang: “Thái tử, về việc này người hỏi lão thần nhiều lần rồi, lão thần cũng trả lời người nhiều lần rồi. Hoàng thượng và Du Ngọc phi tình cảm rất tốt, vừa gặp đã mến mộ lẫn nhau.”

“Lão sư…” Khương Mặc Hiên bất mãn gọi. “Xin người nói cho ta biết sự thật. Ta đã không còn là đứa trẻ nữa rồi. Những lời người nói sẽ không thể gạt ta nữa.”

“…”

Trình Sở Y đặt tay lên vai Khương Mặc Hiên ấn nhẹ ngầm bảo y bình tĩnh lại. Khương Mặc Hiên khăng khăng nói: “Một người là phụ hoàng của ta, một người là mẫu phi của ta, không phải kẻ làm con như ta nên biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì sao? Lão sư, người cũng không thể giấu ta cả đời.”

“…”

“Lão sư yên tâm, nếu như phụ hoàng trách tội xuống, ta dùng tính mạng của mình bảo đảm cho sự bình an của người và toàn phủ.”

Chúc Doãn nghe vậy buột phải mở miệng: “Thái tử, lão thần không phải sợ hoàng thượng trách tội, mà là sợ người không chịu nổi đả kích thôi.”

Khương Linh Đế hỏi: “Thái tử đến giữa đêm thế này là có việc gì?”

Khương Mặc Hiên quỳ xuống đau khổ hỏi: “Phụ hoàng, người nói cho nhi thần biết, nhi thần có phải là đứa trẻ không ai cần đến?”

“Thái tử, chẳng phải trẫm từng nhắc nhở con rồi sao? Biết được sự thật chưa hẳn là điều tốt nhất với con. Trẫm không ngăn cản con điều tra, nhưng điều tra ra rồi con có vui với kết quả đó không?”

Khương Mặc Hiên ngẩng lên hỏi: “Phụ hoàng biết từ bao giờ?”

“Từ lúc con và thái tử phi tra hỏi riêng những người từng theo hầu mẫu phi con năm đó thì trẫm đã biết rồi. Con đừng tưởng hoàng cung này rộng lớn trẫm quản không hết. Thiên hạ này trẫm còn quản được, huống hồ chỉ là vài người hay vài việc trong cung? Trẫm đoán khi con biết sự thật, với tính cách của con, mặc kệ ai can ngăn vẫn sẽ nhịn không được mà đi hỏi trẫm cho rõ ràng. Vậy nên trẫm cứ chờ, và chờ được ngày này.”

Khương Linh Đế bứt đứt Phật châu trên tay, những hạt ngọc xanh biếc rơi lộp độp xuống mặt sàn lạnh tanh, lăn ra mọi ngả, có một viên còn lăn đến chỗ Khương Mặc Hiên đang quỳ.

“Lúc con vừa sinh ra, trẫm cho nhũ mẫu thường xuyên ẳm con đến chỗ nàng, muốn khơi gợϊ ȶìиᏂ mẫu tử trong nàng, khiến nàng thay đổi. Thế nhưng có một lần, nàng suýt nữa là bóp chết con. Đối với mẫu phi của con, con quả thật chỉ là một vết nhơ, là đứa trẻ mà nàng vĩnh viễn không cần đến. Nhưng như thế thì sao? Con là quân chủ tương lai của Đại Khương này, còn cần phải có người coi trọng thì mới sống nổi hay sao? Không có người coi trọng liền nhu nhược như thế này? Nếu thế thì con không xứng làm con trai của trẫm.”

Khương Mặc Hiên siết tay không phục nói: “Phụ hoàng, người đó là mẫu phi thân sinh ra nhi thần. Người đối với mẫu phi như vậy, mẫu phi vì hận người nên mới hận cả nhi thần.”

Khương Linh Đế tiến gần y, đôi mắt trở nên tăm tối lạ thường, giẫm nát cả hạt ngọc ở cạnh y ngay dưới chân: “Vậy con có biết đó cũng là người nữ nhân mà trẫm yêu nhất cuộc đời này. Khi trẫm ở Lương quốc chịu đủ dày vò lăng nhục, chỉ có nàng đối xử với trẫm bằng thật lòng và trân trọng. Thế nên trẫm mới muốn dùng thật lòng và trân trọng đối lại với nàng. Là nàng không chịu tiếp nhận. Là nàng đã phụ bạc trẫm. Trẫm không có được tình yêu của nàng, thề cũng không để cho người khác có được. Trẫm không có được tình yêu của nàng, thề cũng không để cho nàng rời bỏ trẫm.”

Khương Mặc Hiên không nén được thét lên: “Nhưng chính người hại chết mẫu phi.”

Khương Linh Đế cười dài điên loạn, hai mắt đỏ ngầu lên: “Chết thì sao? Vẫn là chết ở bên cạnh trẫm. Một đời một kiếp chỉ thuộc về trẫm. Thứ trẫm nắm được trong tay, do chính trẫm bóp nát, mới là điều khiến trẫm tin nhất.”

Khương Mặc Hiên sững người nhìn Khương Linh Đế, im lặng thật lâu mới dám cất tiếng: “Phụ hoàng, nhi thần chưa từng thấy người đáng sợ như vậy.”

“Nếu một ngày nào đó con thật lòng đem cả trái tim giao cho một ai nhưng bị người này phụ bạc, con cũng sẽ giống như trẫm vậy.”

Khương Mặc Hiên nhanh chóng phản bác: “Không! Nhi thần sẽ không giống với phụ hoàng.”

Khương Linh Đế cúi người bóp lấy cằm Khương Mặc Hiên nâng lên: “Con sẽ giống trẫm. Con đường mà con đang bước, trẫm cũng từng bước qua. Vui vẻ. Thiện lương. Tín nhiệm. Cho đến một ngày…không còn lại gì nữa, chỉ còn lại địa ngục mà thôi. Một địa ngục mãi mãi nhấn chìm con. Khi đó, có thể con sẽ càng đáng sợ hơn trẫm.”

Khương Mặc Hiên rời Càn Khôn Điện khi trời chạng vạng sáng. Y bị những lời nói của Khương Linh Đế ám ảnh nặng, càng đi càng cảm thấy bước chân nhẹ dần, nhẹ đến mức như đi trên mây, sau đó xiểng niểng ngả vào tường.

Hai cung nữ cầm giỏ hoa nguyệt quế tình cờ đi ngang hành lễ với Khương Mặc Hiên, một trong hai người hỏi: “Thái tử không sao chứ?”

Khương Mặc Hiên sờ vào trán trấn định lại rồi hờ hững đi tiếp. Y trở về Đan Dương Viện, nằm ngửa xuống giường, hai mắt như có mây kéo đến, không nhìn rõ gì nữa mà nhắm lại.

Khương Mặc Hiên ngủ li bì suốt hai ngày, không lên triều, cũng không gặp ai. Khương Linh Đế không trách phạt câu nào nhưng Trình Sở Y lại lo lắng. Trình Sở Y đến Đan Đương Viện xem thử, không ngờ trông thấy Tô Như Bảo và Tô Như Thiện cũng đến xin Chúc Bình cho vào gặp Khương Mặc Hiên. Chúc Bình một mực ngăn cản. Khi tỷ muội Tô thị đi rồi, Trình Sở Y cũng quay gót. Ngay đến sủng thϊếp còn chẳng chịu gặp thì nói gì đến kẻ thất sủng như hắn?

Chúc Bình thoáng thấy hắn từ xa, vừa chạy tới vừa gọi: “Thái tử phi xin dừng bước.”

Trình Sở Y đứng lại. Chúc Bình hỏi: “Thái tử phi đến thăm thái tử sao?”

Trình Sở Y gật đầu: “Nhưng nếu thái tử đã không muốn gặp ai, vậy thì ta cũng không dám làm phiền.”

“Thái tử có nói vậy, nhưng thần nghĩ chắc người là ngoại lệ. Mời theo thần.”

Trình Sở Y hoang mang. Có khi Chúc Bình hiểu lầm lời của Khương Mặc Hiên rồi cũng nên. Hắn mới là người Khương Mặc Hiên mọi khi không muốn gặp nhất.

Trình Sở Y một mình bước vào trong phòng ngủ của Khương Mặc Hiên. Hắn gọi thử mấy lần “thái tử” không nghe Khương Mặc Hiên lên tiếng, buộc phải bước qua bình phong, tiến gần giường y vén tấm màn ren vàng đang phủ xuống.

Khương Mặc Hiên hai mắt nhắm lại, trên người khoác bạch y đơn giản, tay đặt kế bên đầu, từ nửa bụng xuống dưới đắp hờ chăn lụa. Trình Sở Y nghĩ Khương Mặc Hiên đã ngủ rất sâu, không muốn đánh thức y nên quay đi, bất thình lình Khương Mặc Hiên mở mắt kéo tay hắn nằm xuống giường.

Trình Sở Y bất động hít sâu. Khương Mặc Hiên đè lên người hắn, tóc dài rũ xuống, dáng vẻ vô cùng thanh tỉnh không giống như người vừa ngủ dậy chút nào.

“Thái tử!”

Khương Mặc Hiên cúi thấp hơn: “Ngươi hứa với ta, đừng bao giờ phản bội ta.”

Trình Sở Y khó hiểu nhìn Khương Mặc Hiên, không biết hai chữ phản bội này phải định nghĩa thế nào. Nhưng mà, hắn bị ép buộc ở bên cạnh y, cả đời khó thoát. Nếu y có mệnh hệ gì, hắn sẽ chịu liên lụy. Hắn không ngu ngốc tới nỗi rước lấy tai họa về cho y.

“Được, ta hứa.”

Khương Mặc Hiên hài lòng nằm gục xuống trên ngực hắn.

Trình Sở Y hét toáng lên: “Này thái tử, ngươi thả ta ra trước được không?”

“Ngươi ồn quá. Ta có làm gì đâu? Ta chỉ muốn ngủ thế này thôi.”

Dứt lời, Khương Mặc Hiên thật sự ngủ. Trình Sở Y méo mặt. Ngủ thì cứ ngủ nhưng sao lại dùng hắn làm gối? Hắn hơi nhổm lên, nhìn xuống xem Khương Mặc Hiên có phải giả vờ hay không, lát sau không nghe y nói gì nữa, xác định y đã ngủ rồi mới bất đắc dĩ nằm xuống. Thái tử gì mà giống hệt đứa trẻ. Bây giờ còn định làm nũng với hắn nữa chứ.

Trình Sở Y nhìn đỉnh màn lấp lánh kim tuyến, nhìn đến mỏi mắt thì bất giác cũng ngủ theo lúc nào không hay. Khi hắn thức dậy mới phát hiện đã ngủ nguyên một đêm ở chỗ của Khương Mặc Hiên. Khương Mặc Hiên không còn ở đây nữa. Chúc Bình bẩm báo là y đã đi dự triều sớm. Trình Sở Y thẹn quá chuồn thẳng về Tình Tuyết Viện.