Mạc Thiệu Khiêm cuối cùng bị người ta cư.ỡng ch.ế ngăn lại, ti.êm thu.ốc a.n th.ần để anh chìm vào giấc ngủ.
Dù rằng không có tổn thất gì quá lớn, nhưng ta.ng l.ễ của Đồng Khiết đúng là đã bị h.ủy ho.ại rồi. Lời đồn đại ở hiện trường lại càng không kìm được mà truyền ra ngoài nhanh như gió.
Hứa Nguyệt block anh luôn, tỏ ý sẽ không qua lại với anh cho đến ch.ế.t.
Mạc Thiệu Khiêm tỉnh lại ở bệnh viện, khuôn mặt bố Mạc mẹ Mạc hiện ra trước mắt anh.
Mẹ Mạc lắc đầu nện lên giường, “Thiệu Khiêm, con khiến bố mẹ thất vọng quá rồi. Thân là người thừa kế của nhà họ Mạc, phát đi.ên trước mặt nhiều công tử ca như vậy, đ.ập ph.á linh đường của vợ cũ, rốt cuộc thì con nghĩ thế nào vậy hả!”
“Chuyện Đồng Khiết t.ự s.á.t, tới bây giờ con vẫn không chịu thừa nhận sao? Lừ.a mình dối người thì có tác dụng gì chứ? Nếu như lúc đầu phản ứng lại sớm hơn chút, để tâm đến con bé nhiều hơn chút thì chuyện cũng đâu đến nước này.”
Mẹ Mạc nhìn Mạc Thiệu Khiêm trưởng thành.
Bà nhìn ra con trai mình ngoài miệng không nói nhưng trong lòng vô cùng để tâm đến cái ch.ế.t của Đồng Khiết.
Lừ.a mình dối người nói cho cùng chỉ là một loại trốn tránh mà thôi.
Trốn tránh, vì không dám đối mặt, sợ bản thân không thể nào chấp nhận sự thật.
Nếu đã như vậy thì tại sao lúc đầu không đối tốt với Đồng Khiết như vậy?
“Mạc Thiệu Khiêm, bố nói cho con biết,” bố Mạc nghiêm khắc quở mắng nói: “bố mẹ chỉ thừa nhận một cô con dâu là Đồng Khiết! Những con chó con mèo khác thì đừng hòng bước qua được cửa nhà họ Mạc!”
“Trước kia Đồng Khiết đã tr.ữ đô.ng tr.ứng của con bé ở bệnh viện, chúng ta có thể đi làm th.ụ ti.nh trong ống nghiệm, không cần con đi bước nữa!”
“Con cứ ở vậy một mình đi, người vợ vừa lòng đẹp ý như Đồng Khiết, con đừng hòng tìm được người thứ hai!”
Bố Mạc đỡ mẹ Mạc vẫn nghẹn ngào, nức nở không thôi rời đi.
Mạc Thiệu Khiêm dựa vào giường bệnh, trong não trống rỗng.
Anh không biết bản thân làm sao nữa.
Vừa nghĩ tới người phụ nữ Đồng Khiết đó từ nay sẽ mãi mãi rời khỏi anh, anh liền…
Buồn bã. Nỗi buồn như kim ch.âm vào tim, như đ.ục kh.oét tận xư.ơng t.ủy cứ bủa vây lấy anh, trầm trọng đến mức sắp làm anh không hít thở được nữa.
Người phụ nữ đó đã chiếm đoạt thời gian 3 năm của anh. Bây giờ cô ch.ế.t rồi mà vẫn còn có thể th.ao tú.ng cảm xúc của anh sao?
Mạc Thiệu Khiêm thấy đ.au đầu, nhắm mắt dưỡng thần.
“Thiệu Khiêm? Anh không sao chứ?”
Ngoài cửa phòng bệnh truyền tới âm thanh ngọt ngào của Đồng Tinh Nguyệt.
Cô ta bước nhanh vào phòng, thần sắc lo lắng đưa tay ra cầm tay Mạc Thiệu Khiêm. “Em gọi cho anh mười mấy cuộc điện thoại mà anh đều không nghe. Lo anh xảy ra chuyện gì nên em vội vàng tới thăm anh luôn.”
Mạc Thiệu Khiêm vô thức nhíu mày, rút tay mình ra khỏi tay cô ta.
Đồng Khiết là người nhà họ Đồng mà ta.ng l.ễ của cô lại không có lấy một người nhà họ Đồng xuất hiện.
Từ đó có thể thấy sự bạc bẽo của người nhà họ Đồng, không, Đồng Khiết là một ngoại lệ.
Trước giờ khi anh nhìn Đồng Tinh Nguyệt mắt đều mang theo ánh sáng, nhưng bây giờ lại không muốn có tiếp xúc với cô ta cho lắm.
Có lẽ đã quen ba năm nay giữ khoảng cách, cũng có lẽ là vì phát hiện sự hai mặt của cô ta rồi.
Đồng Khiết đã cứu m.ạng cô ta, cô ta v.u t.ội cho Đồng Khiết, còn không đến tham gia ta.ng l.ễ…
“Không, tôi không sao, chỉ là mệt quá thôi. Tôi cần nghỉ ngơi.”
Lời nói này là đang đuổi người.
Sắc mặt Đồng Tinh Nguyệt trở nên khó coi, nụ cười hiền lành thấu hiểu lòng người suýt nữa không giữ nổi nữa.
“Vậy, Thiệu Khiêm, mấy ngày nữa em lại tới tìm anh. Anh nghỉ ngơi dưỡng sức trước đi nhé.”
Kể từ sau khi ả tiện nhân Đồng Khiết đó ch.ế.t, Mạc Thiệu Khiêm hết lần này đến lần khác từ chối cô ta! Trong lòng cô ta ôm mối th.ù h.ằn mà nghĩ, rồi lại nghiến răng ken két khi nghĩ tới Đồng Khiết.
Cô ta rất lo rằng tình cảm của người đàn ông chất lượng tốt như Mạc Thiệu Khiêm đối với cô ta sẽ thay đổi vì Đồng Khiết.
Dù sao thì Đồng Khiết cũng có cuộc hôn nhân ba năm với anh, xảy ra chuyện gì thì cũng không ai biết được…
Đồng Tinh Nguyệt thở sâu một hơi, đứng trên hành lang bệnh viện gọi một cuộc điện thoại.
“Alo, Ngôn Thuần, chẳng phải cậu muốn m.ua lại Tập đoàn Vân Việt hay sao? Cậu tới…”