Tiết Lệnh Sư

Chương 33: Hắn Là Một Nhân Tài

Rất nhanh, bốn thành viên phu quét đường tường thuật cặn kẽ tình hình ở quảng trường thứ 3.

Bọn họ cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lúc đến đó đã thấy đám quỷ dị đánh nhau, khung cảnh rất hung tàn.

“Không nên chứ, trước kia chỉ thấy quỷ dị cá biệt sẽ phát sinh mâu thuẫn, nhưng cũng không đánh cho quá hung, lần này tại sao lại như vậy được?” Có người nhíu mày, cảm thấy nghi hoặc.

“Nhất định là đã xảy ra một ít tình huống đặc biệt, bằng không không có khả năng quỷ dị của cả khu phố đều chém gϊếŧ nhau. Ta làm phu quét đường mười năm, chưa bao giờ gặp phải loại tình huống này.” Có người trầm giọng nói rằng.

Nét mặt Medusa lộ vẻ vẻ suy tư, đột nhiên giống như nhớ ra điều gì đó, chợt nhìn về phía Hứa Hằng.

“Ngươi xác định lúc ngươi đến từ từ quảng trường thứ 3, bên kia không có xuất hiện chuyện lạ gì chứ?” Lần này trên mặt nàng không có biểu cảm gì, thậm chí có chút nghiêm túc.

“Thật sự không có. Lúc ta tới, bên kia còn rất an tĩnh, tất cả mọi người đi ăn tiệc chưa về nữa.” Hứa Hằng thành thật trả lời.

“Ăn tiệc?” Mọi người nghe vậy đều là ngẩn ra, quỷ dị ăn cái tiệc gì?

“Ngày hôm nay Tư Đồ gia vui mừng có thêm một môn thần mới, cho nên các đồng hương đường phố kia đều chạy đến gia đình hắn chúc mừng. Ta thấy bọn họ đi vào rồi không ra nữa, nhất định là ở bên trong ăn tiệc.”

“…”

Mọi người nghe Hứa Hằng nói xong, trong lúc nhất thời có chút cạn lời.

Bất quá cũng hiểu rõ là tình huống gì, chuyện vui mừng có thêm môn thần mới này, bọn họ làm phu quét đường, cho dù chưa thấy qua thì cũng đều sớm từng nghe nói.

Đám quỷ dị tới cửa chúc mừng, cũng không phải là vì đi ăn tiệc gì gì đó, mà là tổ chức một loại cúng tế thần bí. Sau khi cúng tế hoàn thành, chủ nhân gia sẽ nhận được sự che chở của môn thần mới, quỷ dị khác thì có thể được chia giấy vàng, nhang v.v… trong tế tự.

“Chẳng lẽ là chia của không đều, đánh nhau?” Có người suy đoán.

Nhưng loại chuyện này tất cả mọi người chưa từng gặp qua, ai biết được.

Duy chỉ có vẻ mặt Hứa Hằng thâm trầm nâng cằm lên, chân mày miễn cưỡng nặn ra một chữ “xuyên”, bày ra một mặt ổn trọng thành thục, cố gắng dung nhập bầu không khí của mọi người.

Có điều lúc này không có ai quan tâm hắn, đoàn người đang thảo luận làm sao để cứu trở về hai đội viên khác.

Cuối cùng, vẫn là Medusa làm ra lựa chọn.

“Mặc kệ nguyên nhân gây ra chuyện này là gì, bây giờ bọn họ tự gϊếŧ lẫn nhau, đối với chúng ta cũng là chuyện tốt. Chẳng qua chúng ta cũng không thể chờ đợi ở chỗ này, phải đi tiếp viện A Minh và A Hoàng, đừng quên nhiệm vụ chuyến này của chúng ta.”

Medusa nói xong, mọi người nhao nhao gật đầu tán thành.

Còn về Chu Á Nam và Hứa Hằng, thì bị bọn họ yêu cầu ở lại tại chỗ, đợi khu vực ô nhiễm này bị dọn dẹp sạch sẽ, đương nhiên là bọn họ có thể đi ra.

“Ta không đồng ý.” Lúc này Hứa Hằng nhấc tay phản đối.

Mọi người nhất thời đều nhìn về hắn, vẻ mặt mê hoặc, ngươi không đồng ý gì chứ?

“Ta phải đi cùng với các ngươi. Tuy ta không phải một người thích mạo hiểm, nhưng ta đối với quảng trường thứ 3 quá quen thuộc, ta dám nói nơi đây không ai có thể hiểu quảng trường thứ 3 hơn ta, có ta hành động cùng các ngươi, tất nhiên sẽ như hổ thêm cánh.” Hứa Hằng giải thích.

Đúng là hắn không muốn đi mạo hiểm, nhưng trong lòng hắn cũng có chút cân nhắc, đại khái đoán được nguyên nhân quảng trường thứ 3 đánh nhau.

Cho nên hắn không muốn những phu quét đường này vì đi cứu người mà bị ép gia nhập vào trận hỗn chiến kia.

Nếu như hắn cùng đi, tuy thực lực bản thân hắn yếu ớt, nhưng biết đánh có tác dụng quần què gì, Hứa Hằng hắn ở quảng trường thứ 3 nhưng là có bối cảnh, có thế lực.

Thông tuệ Thập tứ thiếu cộng lại ít nhất sở hữu hai mươi lăm môn thần, lực lượng này thật sự không đơn giản.

“Hứa Hằng, ngươi vẫn luôn dũng dũng cảm như thế à? Sống khỏe mạnh không được sao, cần phải đi chịu chết?”

Vẻ mặt Chu Á Nam ngạc nhiên nhìn Hứa Hằng, luôn cảm thấy có phải đầu óc thằng nhóc này bị hư rồi không. Trước đây còn bị môn thần phủ xuống, vận khí tốt mới thoát hiểm trở về, kết quả lại bị hàn khí phản phệ, bây giờ lại còn nghĩ chạy về quảng trường thứ 3?

Hứa Hằng lắc đầu thở dài, thâm trầm nói: “Ta chỉ có thể nói hiểu thì hiểu, không hiểu ta cũng không muốn giải thích thêm, dù sao mình biết là tốt rồi, nghĩ kĩ đi, cũng đừng hỏi ta vì sao, phương diện này dây dưa quá lớn, nói đối với ngươi và ta đều không có lợi gì. Ta chỉ có thể nói nước trong phương diện này rất sâu, cho nên ta mới nói hiểu thì hiểu, người biết cơ bản đã lên bờ, người không biết vĩnh viễn không hiểu, mấu chốt là người biết đều là tự ngộ, người không biết…”

“Câm miệng, ngươi đang nói nhảm cái gì vậy?” Chu Á Nam không nhịn được, lập tức mở miệng cắt đứt Hứa Hằng.

Mọi người ở đây cũng nghe mà tê cả da đầu, lúc đầu nghe còn tưởng là bí mật gì lớn lao lắm, kết quả càng nghe càng không thích hợp, nghe xong mà giống như không nghe, tất cả đều là lời nói nhảm hết.

Một cậu chàng đẹp trai thế cơ mà, sao cố tình lại mọc cái miệng thế?

“Ai, nói đơn giản chính là… ngươi chớ xía vào, dù sao ta phải đi.” Hứa Hằng bất đắc dĩ nói.

“Ngươi…”

Chu Á Nam vừa nghe liền tức giận, buồn bực nói: “Đi, ngươi trâu bò, ngươi rất giỏi, ngươi muốn đi thì được thôi, viết cho ta tờ giấy cam đoan trước, viết rõ ràng tình cảnh của ngươi đã an toàn, nhưng ngươi chính là tự nguyện muốn đi chịu chết, ta không ngăn được, nếu không ta chẳng thể giao nộp nhiệm vụ cho sư tỷ ngươi được.”