Không bao lâu sau, Hứa Hằng bị dẫn ra phòng thẩm vấn.
Hai tay Chu Á Nam khoanh trước ngực, nhìn bóng lưng của Hứa Hằng như có điều suy nghĩ.
Người đàn ông trung niên đi đến từ ngoài cửa, cau mày: “Đội trưởng Chu, tiểu tử này là muốn kéo dài thời gian à? Có chứng cứ mà không lấy ra, cố tình chờ đến sư tỷ kia của hắn tới rồi mới chịu nói?”
“Ngươi không nhìn ra sao? Hắn chỉ là không tin tưởng chúng ta.” Chu Á Nam khẽ gật đầu: “Vừa nãy lúc ta vào còn ngươi mở cửa đi ra, chắc chắn hắn nhìn thấy đối diện hành lang là khu làm việc của chúng ta, cho nên cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ làm ta tức giận, dẫn nhiều người đến đây, sau đó mới bắt đầu nói hắn có chứng cứ.”
“Vì sao?” Người đàn ông trung niên sửng sốt.
“Còn có thể vì gì nữa? Hắn cho là chúng ta đang vu oan hắn thôi, có thể là ngươi, có thể là ta, cũng có thể là chúng ta.”
“Cho nên hắn sợ nói với một người trong số chúng ta là mình có chứng cứ thì sẽ gặp nguy hiểm… “ Lúc này người đàn ông trung niên mới chợt hiểu, nhưng lại hơi nghi ngờ: “Không đúng, nếu như tiểu tử này có cẩn thận như vậy, tại sao phải mang báo chí và tiền kỷ niệm về nhà chứ?”
“Hở? Không nhìn ra một tên mãng phu như ngươi mà có thể nghĩ tới chỗ này cơ đó?” Chu Á Nam liếc người đàn ông trung niên đầy bất ngờ, tiếp tục nói: “Chẳng qua ta thực sự tò mò, tiểu tử này sẽ đưa ra chứng cứ gì để tẩy thoát hiềm nghi.”
“Đội trưởng Chu, không phải ngươi cảm thấy hắn vô tội đấy chứ?” Người đàn ông trung niên nhíu mày.
Chu Á Nam cười: “Ha, nếu như hắn vô tội, ta còn tò mò làm gì? Trực giác nói cho ta biết, cái chết của Lâm Thành tuyệt đối không thoát khỏi liên quan đến hắn.”
…
Cùng lúc đó, Hứa Hằng đã bị mang vào Tuần Kiểm ti trong phòng giam giữ câu lưu đơn độc.
Hắn đúng là có chứng cứ có thể chứng minh sự trong sạch của bản thân.
Lúc trước vì kiểm tra thực hư về giấc mơ mình mơ được tại nhà cũ, hắn có gắn video theo dõi ở phòng khách và khắp nhà.
Nhưng lúc nói chuyện với Chu Á Nam vừa nãy, từ đầu tới đuôi đối phương đều không hề đề cập đến chuyện camera theo dõi, điều này có cái gì đó rất không đúng.
Tuy camera bị gắn ở chỗ có chút bí mật, nhưng nếu Tuần Kiểm ti lật tung khắp nhà mình để lục soát thì không có cái lý nào lại không nhìn thấy mấy chiếc camera đó, sau đó chỉ cần đi theo đường dây, rất dễ dàng để tìm tới đầu ghi hình.
Thẻ nhớ bên trong đầu ghi hình chắc chắn có hình ảnh theo dõi từ tối hôm qua cho tới hôm nay, có thể chứng minh hắn một mực ở nhà, thậm chí có thể sẽ nhìn thấy tờ báo và đồng tiền kỷ niệm kia rốt cuộc bị ai bỏ vào.
Vì sao Chu Á Nam không đề cập đến chứ?
Là vì vu oan nên cố ý không nói, hay là thật sự không biết chuyện có camera?
Hay hoặc là… bọn họ tìm được đầu ghi hình, nhưng bên trong lại không có thẻ nhớ?
“Cũng may mình cơ trí, giấu thêm một đầu ghi hình mini ẩn nữa, đường dây cũng bị ẩn giấu luôn.”
Hứa Hằng rất có tự tin, đầu ghi hình mini tuyệt đối không có khả năng bị người phát hiện.
Kế tiếp chỉ cần chờ sư tỷ trở về, nhờ nàng lấy ra một phần thẻ nhớ khác, không chỉ có thể tẩy thoát hiềm nghi mà còn có khả năng nhìn thấy rốt cuộc là kẻ nào gây chuyện ở sao lưng.
Thậm chí kẻ gây chuyện đó còn có thể liên quan đến vụ án của lão Hứa năm xưa.
“Tên chuột nhũi sắp lộ ra chân sau rồi…”
Hứa Hằng yên lặng ngồi trong phòng một mình, khóe miệng cong lên một nụ cười.
Sau đó, hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, ý niệm trong đầu khẽ động, ý thức tức khắc nội thị vào trong đầu mình.
Trong thức hải, một đoàn sương đen to cỡ chừng quả đấm đang trôi nổi ở chính giữa, tản ra từng luồng khí âm u lạnh lẽo, chậm rãi tuôn về chiếc sừng nhọn nho nhỏ trên đỉnh chóp của đoàn sương đen.
“Quả nhiên là tiết lệnh tiểu hàn.”
Lúc này Hứa Hằng thật sự xác định được tiết lệnh mà mình thức tỉnh.
Dù sao hôm nay chính là tiết tiểu hàn, với cả trong sách giáo khoa dạy ở trường cũng có tri thức về phương diện đồ đằng tiết lệnh, hắn không đến mức nhận sai được.
“Có điều, cái thứ này tu luyện thế nào nhỉ…”
Hứa Hằng có chút đau đầu.
Tuy trong trường học cũng có tiểu đội tiết lệnh nhưng tất cả đều ở khu dạy học phía Nam, chỉ có học sinh thức tỉnh tiết lệnh mới có tư cách tiến vào.
Trước đây hắn vẫn luôn tu võ đạo, phạm vi hoạt động ở trường học giới hạn tại khu dạy học phía Bắc, hơn nữa tuy chương trình học của bọn họ cũng có một bộ phận tri thức về tiết lệnh, nhưng cơ bản đều là thường thức phổ thông chứ chẳng có tí gì liên quan đến phương pháp tu luyện Tiết lệnh sư cả.
Thậm chí năng lực tương ứng với mỗi mười hai tiết lệnh là thế nào hắn cũng không hiểu rõ cho lắm, cơ bản đều là tin vỉa hè, dù sao mấy cái này thuộc về chương trình học của đại học.
Cho nên mặc dù lúc này trong lòng rất không kịp chờ đợi muốn tu luyện tiết lệnh, thử dùng năng lực tiết lệnh trong lời đồn, nhưng trước khi biết được phương pháp tu luyện, thứ này không phải hứng lên là tùy tiện thử loạn được.
“Quên đi, chờ sư tỷ đến rồi tính tiếp.”
Hứa Hằng có chút cụt hứng, lui ra khỏi trạng thái nội thị.
Chẳng qua… nghĩ đến sắp được gặp sư tỷ, trong đầu hắn không khỏi xuất hiện bóng dáng của cô gái ấy.
Vào năm sáu tuổi sư tỷ Phó Vịnh Tình bái Hứa Hàn Sơn làm thầy, năm ấy Hứa Hằng cũng vừa mới sinh ra.
Có thể nói, Phó Vịnh Tình nhìn hắn lớn lên.
Trong ấn tượng của Hứa Hằng, Phó Vịnh Tình rất đẹp, đẹp từ lúc còn nhỏ cho tới khi lớn.
Nhưng nàng lại là một cô gái có tính cách cực độ lãnh đạm. Kể từ khi Hứa Hằng có ký ức, hình như là chưa từng nhìn thấy nàng cười bao giờ, giống như đối với bất kỳ chuyện gì cũng đều rất hờ hững, làm cho người ta có cảm giác như tự do bên ngoài tất cả sự vật.
Đặt ở cổ đại, cái này hay còn được gọi là “không ăn khói lửa nhân gian”.
Nhưng nàng cố tình thích quản Hứa Hằng.
Trong nhà, Hứa Hằng là khuyển tử ngang bướng, lão Hứa là khuyển phụ, mẹ là mẹ hiền, Phó Vịnh Tình chính là cây gậy.
Chính là loại gậy mà có thể đánh ra thằng con có hiếu ấy!
Cho nên Hứa Hằng không sợ trời không sợ đất, duy chỉ sợ mỗi Phó Vịnh Tình.
Khi còn bé chỉ cần hắn nghịch ngợm một tí thôi, Phó Vịnh Tình liếc qua một cái là Hứa Hằng lập tức yên tĩnh như xử nữ.
Cho nên lúc này, trong lòng Hứa Hằng bắt đầu có chút hoảng.
Bà cô đáng sợ Phó Vịnh Tình kia sắp quay về rồi!
Mịa nó, càng nghĩ càng thấy rùng mình sợ hãi!