13
Trước khi rời khỏi thành phố này tôi đi gặp một người.
Là bạn chung của tôi và Chu Kỳ, tên là Tề Nguyên.
Bởi vì tính cách nên từ nhỏ đến lớn tôi không nhiều bạn, cậu ấy coi như là một trong số đó.
"Tôi phải đi rồi."
Cậu ấy cắn thuốc lá, giật mình đứng lên: "Không phải chứ, cậu cũng bị ung thư?"
Tôi bật cười: "Nghĩ gì vậy, chỉ là không ở thành phố này nữa, đi nơi khác thử xem."
"Công ty nhà họ Ôn với gia sản thì cậu tính sao?"
"Bỏ đi." Tôi bình tĩnh nói xong, lại lặp lại lần nữa, "Ngay từ ban đầu tôi đã không muốn nó rồi."
Thật ra tất cả mọi người đều biết Chu Kỳ đang dây dưa với bạn gái cũ bị ung thư của mình, tất cả mọi người đều đang cười nhạo tôi, cho nên khi tôi mang tin tức ly hôn nói với mấy người trong nhà thì dì nhỏ tôi dịu dàng nói:
"Không sao hết, như tầng lớp của gia đình chúng ta thì cưới lần hai vẫn sẽ có giá trị."
Tôi cười nói: "Tôi không có giá trị đâu, đừng mơ tưởng."
"Công ty nhà họ Ôn trả lại cho mấy người, bà vẫn luôn nhớ thương những thứ thuộc về mẹ tôi cũng sẽ là của bà."
Tôi nói, "Nếu như không muốn tai tiếng nhà họ Ôn bức tử con gái lớn truyền ra ngoài thì trả tự do cho tôi."
Đôi mắt trong treo sâu thẳm, luôn luôn dịu dàng như nước của bà lần đầu tiên xuất hiện cảm xúc gọi là căm hận.
Phảng phất là để trả thù, bà hạ giọng nhẹ nhàng nói với tôi: "Không trách con A Từ à, chồng con thà rằng ở cùng một người chết cùng không muốn ở bên con, con buồn lòng cũng phải."
Sau khi tình yêu và chờ mong của tôi đối với Chu Kỳ tan biến không còn vết tích thì những lời này đã không thể gây thương tổn đến tôi nữa rồi.
Tôi nói với Tề Nguyên: "Nói chung nếu Chu Kỳ hỏi cậu thì đừng nói với anh ta tôi đi đâu."
- -Ôn Từ, cái gì em cũng có.
Chu Kỳ, tôi không có gì, chỉ còn một cỗ thể xác còn sống.
Nghe Tề Nguyên nói sau khi tôi đi vài ngày thì Chu Kỳ trở về.
Anh lẻ loi một mình, bên cạnh không có Tô Dư. Có lẽ cô ấy vẫn không chịu được, nhưng chết ở Thương Sơn Nhĩ Hải cũng coi như thực hiện được nguyện vọng của cô ấy.
Chu Kỳ gọi cho tôi rất nhiều cuộc điện thoại, tôi không nghe máy anh lại gửi tin nhắn tới: "Em có ý gì?"
"Em muốn ly hôn với anh sao A Từ?"
Tôi không trả lời.
TruyenHD
Cũng thực sự không cần thiết trả lời.
Tề Nguyên nói với tôi Chu Kỳ giống như một con thú hoang bị nhốt, tìm kiếm tin tức của tôi ở khắp nơi, thậm chí chạy đến cả nhà họ Ôn.
Lúc anh xông vào ba tôi đang cùng dì nhỏ thương lượng xem có nên bắt tôi về gả cho người đàn ông đã năm mươi tuổi không có vợ nhưng quyền thế ngập trời nào đó không.
"Ôn Từ cậu không biết biểu cảm ngay lúc đó của Chu Kỳ đâu, chậc chậc chậc."
Đầu bên kia điện thoại Tề Nguyên cảm thán với tôi: "Hơn nữa không phải lúc trước cậu có báo án sao, cảnh sát gửi bản ghi chép lời khai tới nhà cậu, còn gọi điện thoại nói không liên lạc với cậu được, nhưng tin tốt là hai tên nghi phạm cưỡиɠ ɧϊếp không thành kia đã bắt được rồi."
Sau này có một ít tin tức cũng là Tề Nguyên nói với tôi.
Chu Kỳ tìm đến cục cảnh sát hỏi kỹ càng tình huống ngày hôm đó, có lẽ nữ cảnh sát kia đồng tình với tôi nên chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng cẩn thận nói hết.
Sau đó Chu Kỳ sụp đổ.
Đi ra khỏi cục cảnh sát anh quỳ rạp xuống ven đường khóc khàn cả giọng.
Lúc đó Tề Nguyên đi cùng anh, Chu Kỳ ngẩng đầu nhìn chằm chằm cậu bằng đôi mắt sưng đỏ, lại hỏi một lần: "Đến cùng cậu có biết A Từ đi đâu không?"
"Không biết."
Tề Nguyên nhìn anh, bất đắc dĩ nhún vai, "Cậu biết mà, tính cách Ôn Từ xưa giờ vẫn như vậy, ôm không nóng nổi, cả đám không ai thân được với cô ấy, cô ấy chỉ nhận một mình cậu thôi."
Lời này dường như đánh sụp Chu Kỳ một cách triệt để.
Anh bắt đầu điên cuồng điều tra mấy năm nay tôi rốt cuộc đã trải qua những gì.
Ba năm ở nước ngoài lại xảy ra chuyện gì.
Những chuyện xảy ra trên người tôi mỗi lần bị vạch trần một chút thì Chu Kỳ càng tan vỡ thêm một chút.
Tôi nghĩ anh nhất định rất hối hận vì đã nói với tôi những lời đó.
Nhưng nước đổ khó hốt.
Nghe Chu Kỳ rất khổ sở tôi cũng không hề cảm thấy thoải mái, trong lòng chỉ còn lại một mảnh hoang vu hờ hững không bờ bến.
Huống chi bất kể là những chuyện trải qua ngay lúc đó hay là ngày hôm nay nhớ lại thì trong nội tâm của tôi thực ra rất khó có suy nghĩ gì dữ dội.
Bởi cho tới bây giờ tôi đều giống như một cái xác không hồn sống sót, chỉ có Chu Kỳ có thể dao động một chút tâm trạng của tôi, để tôi có thể từ cuộc sống như ao tù nước đọng này tìm ra một tia hy vọng.
Hiện tại cũng đều tiêu tán hết rồi.
Hôm đó Tề Nguyên nói với tôi trường cấp ba trước kia chúng tôi học tổ chức lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, mời học sinh kiệt xuất trở về tham gia.
Thư mời của tôi và Chu Kỳ đều được gửi tới chỗ của Chu Kỳ.
Anh quay về thăm hỏi thầy cô, thầy chủ nhiệm cũ của tôi bùi ngùi: "Nhiều năm như vậy em và Ôn Từ vẫn luôn ở bên nhau, còn kết hôn nữa --- thực sự là hiếm thấy, có rất ít cặp đôi còn trẻ mà đi được tới bước này."
Chu Kỳ thẫn thờ đứng ở nơi đó, nghe thầy chủ nhiệm từng câu từng câu nhắc về quá khứ, đều là những chi tiết trong kí ức bị anh cố tình phủ bụi ở một góc.
"Chắc chắn cậu ấy đã nghĩ tới hồi mười bảy mười tám năm đó cậu ấy đã từng yêu cậu thế nào, dù cho thi đại học xong chúng tớ nhậu một bữa rồi uống say, đi trên đường cậu ấy vẫn lẩm bẩm tương lai phải cùng Ôn Từ kết hôn."
Tề Nguyên nói xong, dừng lại một chút, "Cho nên lúc ra khỏi trường tớ nói với cậu ấy, đừng giả vờ, Ôn Từ ở nước ngoài ba năm cậu cũng chưa từng nghĩ đến muốn bay tới thăm cô ấy một lần, chỉ một mực dây dưa với Tô Dư."
"Huống chi hiện tại cô ấy đã hết hy vọng với cậu rồi."
14
Chu Kỳ là một người rất thông minh.
Liền bởi vì những lời đó anh đoán được tôi và Tề Nguyên vẫn còn liên lạc, vì vậy nghĩ mọi cách từ chỗ của cậu ta tìm được địa chỉ của tôi.
Xế chiều hôm nay tôi cầm theo một túi thuốc từ bệnh viện về thì nhìn thấy Chu Kỳ đứng trước cửa.
Trong nháy mắt lúc nhìn thấy tôi ánh mắt của anh đỏ bừng: "...A Từ."
"A Từ, em cũng bị bệnh phải không?"
"Không phải, tôi rất khỏe mạnh."
Tôi nói: "Đây chỉ là một ít thuốc về tâm lý tinh thần mà thôi, tôi uống nhiều năm rồi tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, ít nhất cũng không giống bị ung thư không thể chữa khỏi."
Nói xong tôi lướt qua anh đi vào sân nhưng Chu Kỳ lại nắm vạt áo của tôi, nói một cách cầu xin: "A Từ, anh không muốn ly hôn với em."
Tôi cảm thấy rất vớ vẩn.
Bởi vì tình yêu của tôi với anh cũng không phải tiêu tán trong nháy mắt, mà là từ một lần rồi lại một lần trong quá trình anh lựa chọn Tô Dư, từng chút từng chút chậm rãi hao mòn sạch sẽ.
Hôm nay Tô Dư mất rồi anh lại quay đầu tìm về với tôi, muốn làm gì chứ?
Vì vậy tôi kiến nghị anh một cách bình tĩnh: "Thực ra nếu anh luyến tiếc Tô Dư thì có thể đi theo cô ấy."
"Anh không có luyến tiếc cô ấy!"
Sau câu bỗng nhiên nâng giộng này giọng nói của anh lại trầm xuống.
"Ngay từ đầu anh cũng đã nói, Tô Dư bị ung thư sắp chết, chẳng qua anh thấy áy náy nên muốn ở bên cạnh cô ấy đoạn đường cuối cùng thôi."
Tôi đã không đếm được đây là lần thứ bao nhiêu anh nhắc lại việc Tô Dư bị bệnh trước mặt tôi.
Dường như bởi vì cô ấy bị mắc bệnh ung thư nên toàn thế giới cần phải vô điều kiện mà nhân nhượng cô ấy, ở trước mặt cái chết tất cả phải nhường đường.
Vì vậy cuối cùng tôi cười rộ lên: "Vậy thì có gì đặc biệt hơn người cơ chứ."
"Không phải bị ung thư sao, không phải là sắp chết sao? Lẽ nào chỉ có một mình cô ta trải qua hay sao?"
"Nhiều năm như vậy tôi từng cắt cổ tay, từng đốt than, cũng uống thuốc ngủ rất nhiều lần, chẳng qua mỗi lần đều được cứu về thôi. Lúc cô ta ở trước mặt anh khóc nói mình không sống được bao lâu thật ra tôi cũng rất hâm mộ."
"Tôi hâm mộ cô ta có thể chết mà không lo lắng gì, nếu như có thể tôi cũng muốn đổi với cô ta."
"Để tôi chết, để cô ta bình yên mà sống, hạnh phúc mà ở bên anh. Tất cả mọi người đều đạt được mong muốn, như vậy tốt hơn bao nhiêu."
Chu Kỳ nhìn tôi một cách không dám tin, ánh mắt của anh giống như hai hồ nước sâu không thấy đáy mà giờ khắc này tràn đầy tuyệt vọng cùng đau đớn.
"...A Từ, anh không biết."
"Nếu như anh biết---"
Câu nói tiếp theo cuối cùng Chu Kỳ không có nói ra.
Bởi vì anh không có tư cách nói nhưng lời đó.
Rõ ràng anh là người phạm sai lầm, người tổn thương tôi là anh nhưng anh ở trước mặt tôi khóc thảm thương như vậy thật giống như tôi đã làm chuyện gì có lỗi với anh vậy.
Kể cả ngay thời điểm hiện tại trong lòng tôi cũng không có quá nhiều cảm xúc dao động.
"Chu Kỳ, con người sẽ thay đổi, và con người có thể thay đổi. Cho nên dù năm hai mươi tuổi anh nói sẽ chờ tôi, rồi vào năm hai mươi mốt tuổi thay lòng đổi ý tôi cũng không trách anh. Tôi từng thật lòng thích anh, thích đến nhiều năm như thế cũng chỉ có anh có thể dao động tâm trạng của tôi, dù cho ngay từ đầu là anh buông bỏ tôi không quay đầu lại mà chạy về phía Tô Dư tôi cũng có thể không so đo."
"Chỉ là tình cảm này đã bị chính tay anh từng chút từng chút hao mòn sạch sẽ."
"Bất kể là anh hay Tô Dư hay là kẻ điên thích Tô Dư kia, lý do các người thương tổn tôi đều giống nhau --- bởi vì cái gì tôi cũng có, tôi sống hạnh phúc mỹ mãn mà các người luôn có những khó xử không biết nên tiến hay lùi, yêu mà không được, và đủ loại nguyên nhân khác."
"Nhưng bây giờ tôi từ bỏ tất cả, hai bàn tay trắng rồi, tại sao các người vẫn chưa buông tha cho tôi?"
15
Chu Kỳ rốt cuộc cũng biến mất trong cuộc sống của tôi.
Thỉnh thoảng tôi cũng nghe được vài tin tức của anh từ miệng Tề Nguyên.
Ví dụ như hai tên nghi phạm kia bỗng nhiên chết trong nhà giam.
Lại như nhà họ Chu bỗng nhiên bắt đầu điên cuồng chèn ép công ty nhà họ Ôn bất chấp hậu quả, dù phải dùng mức giá cao đến không tưởng nổi cũng phải chặn lại hết đơn hàng nhà họ lại.
Cuối cùng nhà họ Ôn phá sản, thị trường nhà họ Chu cũng rút lại hơn phân nửa.
Chiếc gông xiềng đúc từ vàng ròng kim ngọc giam giữ tôi hơn hai mươi năm qua cuối cùng sụp đổ mai một, lúc biết được tin này tôi khó được sững sờ trong chốc lát, sau đó đi tới cửa hàng gần đó mua một chai rượu giá rẻ.
Bởi vì súc ruột quá nhiều lần nên dạ dày của tôi vẫn luôn rất yếu, không chịu được vị cay độc của rượu.
Thỉnh thoảng đi quán bar tôi cũng chị gọi một ly rượu để đó chứ không uống.
Nhưng đời này việc vui hiếm có dù thế nào cũng phải chúc mừng một chút chứ.
Tôi uống hai hớp nhỏ, cảm giác dạ dày hơi đau liền đặt chai rượu xuống.
Đột nhiên chuông điện thoại vang lên.
Tôi nghe máy.
Là Chu Kỳ.
Giọng nói truyền từ đầu dây bên kia mang chút men say: "A Từ, anh giúp em hả giận rồi."
Khoảnh khắc đó dường như tôi đã bị giọng nói này kéo về năm mười bốn tuổi.
Tôi bị bắt nạt, anh chạy đi tìm bọn họ đánh nhau rồi cuối cùng mang theo gương mặt đầy vết thương quay về tìm tôi nói: "Là tớ đáng thắng, A Từ tới giúp cậu hả giận rồi."
Đó là giây phút tôi bắt đầu thích anh.
Nhưng tôi phục hồi tinh thần rất nhanh.
"Tôi tắt máy."
Chu Kỳ hoảng cực kỳ, câu từ lộn xộn không biết nói sao: "Đừng...A Từ, anh chỉ muốn nghe em nói vài câu thôi."
Tôi cười: "Anh có tới Thương Sơn Nhĩ Hải thăm Tô Dư chưa?"
"..."
Chu Kỳ không nói gì nhưng tiếng hít thở ở đầu bên kia bỗng trở nên dồn dập mang theo một loại sợ hãi sâu tận xương tủy.
"Quên nói cho anh biết, thực ra buổi tối hôm anh bỏ lại tôi để đi tìm Tô Dư thì cô ta có kết bạn với tôi. Cho nên sau đó hai người đi du lịch ở đâu làm gì tôi cũng biết rõ ràng."
"Chu Kỳ, tôi biết anh làm rất nhiều thứ cho tôi nhưng tôi sẽ không bởi vì những thứ đó mà cảm kích anh một chút nào đâu."
"Anh không xứng."
Gió đêm hòa với ánh trắng bạc dịu dàng thổi qua.
Một lúc lâu sau giọng nói của Chu Kỳ mới vang lên lần nữa, mang theo nức nở nghẹn ngào.
"Đúng rồi, anh không xứng."
"A Từ, tất cả mọi chuyện đều là anh làm sai, người nên chịu trừng phạt là anh, xin em...hãy sống khỏe mạnh."
Tôi cúp điện thoại không nói thêm gì nữa.
Hai ngày trước đi bệnh viện tái khám, bác sĩ nói tâm trạng của tôi đã phát triển theo chiều hướng tốt.
Có lẽ là thoát được khỏi vũng lầy tối tăm, thoát khỏi những gánh vác trách nhiệm nặng nề ngược lại khiến tôi có thêm chút dũng khí để tiếp tục tồn tại.
Cũng có một thời gian rất rất dài tôi không lại mơ thấy tôi và Chu Kỳ năm mười mấy tuổi rồi.
Tôi ném chai rượu vào thùng rác rồi rời khỏi sân thượng.
Đêm nay phải đi ngủ sớm.
Ngày mai đi bờ biển ngắm mặt trời mọc.