Thanh Xuyên - Đoàn Sủng Tiểu Hoàng Tôn

Chương 3.2

Tác giả: Khâm Hàn Nguyệt Noãn

Editor: Ninh Ninh

_________________________________

Ô Lạp Na Lạp thị đem hài tử giao cho Huệ ma ma, bảo nàng ôm hài tử thả lại trên cái giường nhỏ của hắn.

“Hôm nay trong phủ các viện khác có động tĩnh gì không?”

Ngâm Uyển chính là người chưởng quản hậu viên, nàng hồi bẩm nói: “Phù Phong viện nhưng thật ra rất an tĩnh, vị kia ở Thanh Hạc viện thì vừa nghe thấy tin tức liền vội vội vàng vàng mà đuổi tới nơi này của chúng ta, bất quá lúc ấy Vương gia đang ở đây, tiểu a ca thì được Huệ ma ma ôm, không có cho nàng đυ.ng vào, đúng rồi, Nữu Hỗ Lộc Cách cách cùng Cảnh Cách cách cũng có tới một chuyến, nhưng Vương gia ghét bỏ mùi son phấn trên người các nàng quá nồng, ảnh hưởng đến tiểu a ca, liền tống cổ các nàng từng người đi trở về.”

Ô Lạp Na Lạp thị gật gật đầu, như có suy tư.

“Dã tâm của Lý thị càng lúc càng lớn, Hoằng Khi là trưởng tử, Vương gia đối với hắn cũng có vài phần chú ý, nhưng hắn thật sự không được tính là một hài tử thông minh, thậm chí so ra còn kém Hoằng Lịch cùng Hoằng Trú được đến Vương gia tâm ý.”

Ngâm Uyển hừ lạnh một tiếng, “Lúc trước nàng ta nhưng không thiếu những lần ỷ vào việc nhi tử mình là trưởng tử mà đi kɧıêυ ҡɧí©ɧ Phúc tấn. Từ sau khi vị ở Phù Phong viện kia nhập phủ, được Vương gia chuyên phòng chi sủng, nàng ta ăn qua vài lần mệt, lúc này mới an phận một chút, hiện giờ tiểu a ca chúng ta sinh ra, nàng ta tự nhiên đem đích tử coi là cái đinh trong mắt.”

“Nàng ta nếu là an phận thủ thường, ta cũng lười quản đến, nhưng nếu nàng ta động tâm tư không nên có, làm thương tổn đến tiểu a ca, ta sẽ làm nàng ta phải hối hận, nhưng mà tuy nói như vậy, ngươi vẫn phải quan sát chặt chẽ chút, tốt nhất là đừng cho người trong viện nàng ta tiếp xúc với tiểu a ca.”

“Vâng!” Ngâm Uyển biết rất nhiều việc bên trong nội trạch, những việc xấu xa thủ đoạn đều không trốn được hai mắt nàng.

Huệ ma ma bưng vào một chén canh sâm bổ khí huyết.

“Phúc tấn dùng chén canh sâm này trước đi, là Vương gia cố ý sai người từ tiền viện đưa tới.”

Ô Lạp Na Lạp thị tiếp nhận chén nhỏ, uống từng muỗng từng muỗng nhỏ.

“Làm khó Vương gia rồi, từ lúc ta có thai tới nay, hắn đã đưa tới không biết bao nhiêu là đồ bổ cùng dược liệu quý hiếm.”

“Phúc tấn, Vương gia nhìn dáng vẻ là rất thích tiểu a ca, đêm nay có cần phải lưu đèn vì Vương gia?”

Ô Lạp Na Lạp thị không trả lời ngay, cho đến khi đem canh sâm uống xong, cầm chén đưa cho Huệ ma ma.

“Không cần, đêm nay Vương gia ước chừng sẽ không lại đây.”

Huệ ma ma không rõ nguyên do.

“Vương gia chờ đợi đích tử đã lâu, hiện giờ tiểu a ca bình an sinh ra, trước khi đi Vương gia còn nói muốn tới xem Phúc tấn cùng tiểu a ca, mới vừa rồi lại cho người tặng canh sâm.”

“Lúc trước Vương gia lại không phải chưa từng sai người đưa đồ tốt đến, phí công lớn trắc trở đơn độc sai người từ tiền viện đưa canh sâm đến trong viện ta, tự nhiên là vì trấn an ta, hắn lúc này hơn phân nửa đã nghỉ ngơi ở Phù Phong viện.”

Huệ ma ma cau mày, nàng vốn tưởng rằng có tiểu a ca rồi, Vương gia liền sẽ đem nhiều tâm tư cho Phúc tấn, ai ngờ vẫn là bị Phù Phong viện vị kia mê hoặc.

“Thôi, ta cùng Vương gia đều đã làm vợ chồng ngần ấy năm, ma ma hẳn là biết, ta cùng Niên thị không phải một loại người, phu thê chi gian tôn trọng nhau như khách đối ta mà nói đã vậy là đủ rồi, hiện giờ ta còn là có tiểu a ca, người khác được sủng ái cũng không dao động được vị trí của ta, hiện giờ chuyện quan trọng nhất chính là đem tiểu a ca bình bình an an nuôi lớn, còn lại tất cả đều không quan trọng.”

Huệ ma ma gật gật đầu, cầm chén rời đi.

Ngâm Uyển lấy một tấm khăn ướt đưa cho Phúc tấn, “Huệ ma ma cũng muốn cho Phúc tấn cùng Vương gia có thể thân mật hơn một chút.”

Ô Lạp Na Lạp thị xoa xoa tay.

“Ta không phải không biết, nàng cũng là muốn tốt cho ta, nhưng chuyện tình cảm không cưỡng cầu được, hiện giờ ta cùng Vương gia như vậy liền đã thực tốt, ngươi chờ lát nữa đóng cửa lại, ban đêm lạnh, miễn cho gió thổi làm tiểu a ca bị bệnh.”

“Vâng.”

Ngâm Uyển không nhiều lời nữa, cho thị nữ đem đèn thổi tắt, chỉ để lại hai ngọn đèn để tiện cho Phúc tấn đi tiểu đêm, xong đều lui đi ra ngoài.

Trước khi trở về phòng nghỉ ngơi, lại đối với thị nữ gác đêm hôm nay dặn dò vài câu.

Ô Lạp Na Lạp thị thở dài một hơi, nhắm lại hai mắt.

Nửa đêm, Chiêu Chiêu cảm giác được một trận ẩm ướt ấm áp.

Hắn lại thẹn lại gấp, ê ê a a mà hô hai tiếng.

Nhũ mẫu ở bên cạnh đã nhận ra tiểu a ca dị thường, đem hắn bế lên đến sau bình phong thu thập.

Một phen động tác, Ô Lạp Na Lạp thị cũng bị đánh thức.

Nhũ mẫu ra tới thời điểm, nhìn thấy Phúc tấn ngồi ở trên giường, đã đứng dậy.

Có chút kinh hoảng mà ôm tiểu a ca quỳ trên mặt đất, thỉnh tội.

“Lão nô đã làm ồn đến giấc ngủ của Phúc tấn ạ?”

“Đừng làm ngã tiểu a ca, mau đứng lên đi, không trách ngươi, là giấc ngủ của ta nông, ôm lại đây ta xem xem, là tiểu a ca đái dầm sao?”

“Vâng, nhưng tiểu a ca thông minh, sau khi đái dầm, còn biết đánh thức nô tỳ.”

Nhũ mẫu đem Chiêu Chiêu ôm đến trong lòng ngực Phúc tấn, Chiêu Chiêu có chút ngượng ngùng, lại phun ra mấy cái bong bóng muốn phân tán sự chú ý của ngạch nương khỏi việc mình đái dầm.

“Xem ra tiểu a ca của ngạch nương là một đứa bé lanh lợi.”

Ô Lạp Na Lạp thị phân phó nhũ mẫu lại uy Chiêu Chiêu uống sữa một lần, sau đó tính toán ôm hắn tự mình chăm sóc.

Nhũ mẫu cũng không dám nói cái gì.

Chiêu Chiêu cùng ngạch nương ngủ đến càng ngon giấc.