Sau khi Chiêu Chiêu được sinh ra, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy ngạch nương của mình ăn mặc long trọng như vậy, trong lòng thấy rất thích thú.
“Y nha nha!” Ngạch nương đẹp quá đi!
Ô Lạp Na Lạp thị mặc bộ y phục này không tiện bế hắn, nhưng cũng may hôm nay Huệ ma ma cũng có thể cùng họ vào cung.
“Lục a ca của chúng ta đây là đang khen nương nương đó! Lục a ca cũng thấy ngạch nương của mình rất xinh đẹp phải không nàoc?”
“Ừ ừ!”
Chiêu Chiêu liên tục gật gật đầu nhỏ.
Ô Lạp Na Lạp thị bị bộ dạng khéo léo của hắn chọc cho bật cười.
“Bây giờ cũng gần tới giờ rồi, chúng ta cứ ở yên trong viện chờ Vương gia hay là…”
Nhưng còn chưa đợi Ô Lạp Na Lạp thị quyết định xong, Ung Thân Vương đã bước qua cửa lớn của Tĩnh Hinh viện rồi.
Ngài cau mày nhìn Lý thị đang ngồi trong sân.
“Sao ngươi lại tới đây?”
Lý thị nhanh nhẹn đứng dậy, cười nói: “Hôm nay không phải là Tết Trung Thu hay sao, thϊếp thân đã tới từ lâu để chờ phúc tấn chuẩn bị xong rồi.”
Lý thị còn chưa biết mình sẽ không được vào cung, bây giờ còn đang lén lút mách lẻo với Ung Thân Vương, ám chỉ phúc tấn cố tình kéo dài thời gian.
“Bổn vương đương nhiên biết hôm nay là Trung Thu, nhưng chuyện đó với chuyện ngươi lại mặc thành như vậy rồi chờ ở chỗ này của phúc tấn có liên quan gì?”
“Thϊếp thân không phải sẽ phải cùng Vương gia vào cung dự tiệc sao? Tất nhiên là phải mặc cát phục rồi.” Lý thị vẫn tuyệt nhiên không phát hiện mình làm như vậy có vấn đề gì không ổn.
“Ai bảo ngươi cũng sẽ được vào cung?” Ung Thân Vương bây giờ càng ngày càng thấy Lý thị thật là không hiểu lễ nghĩa, không lên được mặt bàn, cũng phải, dù sao xuất thân cũng không cao.
Lúc này Ô Lạp Na Lạp thị từ phòng ngủ đi ra, vừa thấy tình hình như vậy, liền theo bản năng phất tay ra hiệu cho Ngâm Uyển lui về phía sau, không để cho Chiêu Chiêu nhìn thấy chuyện phía trước, dọa sợ đứa nhỏ thì không tốt đâu.
Lý thị chỉ vào nàng, quay sang phía Ung Thân Vương mà chất vấn: “Là phúc tấn không cho thϊếp thân cùng vào cung sao?” Đang yên đang lành sao đột nhiên lại không cho mình đi nữa rồi, từ khi có Hoằng Thời tới nay, Vương gia rõ ràng là năm nào cũng sẽ mang mình cùng vào cung!
Ung Thân Vương tức tới nỗi nổi cả gân xanh, cái người phụ nữ ngu xuẩn này!
“Trước đây cho ngươi vào cung, là nhờ vào mặt mũi của Hoằng Thời, ban thêm cho ngươi chút ân thưởng, vậy mà ngươi lại cảm thấy đây là chuyện đương nhiên hay sao? Đã là ân thưởng, tất nhiên là lúc nào cũng có thể thu hồi lại, ngươi vậy mà còn dám cảm thấy oán giận! Lại còn dám đổ vấy lên đầu phúc tấn? Là ai cho ngươi lá gan lớn như vậy?”
Ô Lạp Na Lạp thị im lặng không nói gì, Lý thị đây là tự mình tìm đường chết, không thể trách người khác được.
Lý thị phịch một tiếng quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt hoảng loạn.
“Thϊếp thân... Thϊếp thân cũng không có cố tình mạo phạm phúc tấn đâu! Xin Vương gia bớt giận!”
“Lý thị, chuyện tốt ngươi làm, trong lòng ngươi phải biết rõ, bổn vương cũng biết rõ, sở dĩ không phạt ngươi, chỉ là bởi vì cố kỵ mặt mũi của Hoằng Thời, hắn cũng đã lớn rồi, đi ra ngoài cũng cần phải có thể diện, người làm ngạch nương như ngươi chẳng những không giúp hắn, lại còn kéo chân sau của hắn nữa, một khi đã như vậy, thì về sau ngươi cứ ở yên trong viện của mình, trừ những ngày lễ ngày tết ra, những lúc khác thì đừng đi ra ngoài nữa.”
Lý thị khϊếp sợ nhìn Ung Thân Vương, nước mắt không nhịn được chảy dài trên má, Vương gia biết cả rồi, ngài ấy biết cả rồi, mình cũng xong đời rồi.
“Bổn vương sẽ chừa cho ngươi một chút thể diện cuối cùng, tự ngươi về đi, đừng để bổn vương sai người áp giải ngươi về.”
Lý thị hoảng loạn vô cùng, cùng tay cùng chân mà muốn chống người đứng lên, nhưng cố thế nào cũng không lên được, chật vật vô cùng, cuối cùng vẫn là tỳ nữ của nàng một trái một phải đỡ nàng lên.
Ung Thân Vương đi thêm hai bước vào bên trong, duỗi tay về phía thê tử.
Ngài ấy vậy mà không hỏi mình vì sao vừa nãy không nói câu nào, sự tin tưởng to lớn như vậy, làm Ô Lạp Na Lạp thị có chút cảm động, nàng đưa tay mình ra phủ lên trên tay của ngài.
Vừa nắm tay của thê tử, Ung Thân Vương vừa hỏi: “Chiêu Chiêu đâu rồi? Vẫn còn đang ngủ à?”
“Sáng nay lúc thay quần áo cho nó, nó đã tỉnh rồi, nhưng vừa rồi thϊếp thân sợ sẽ dọa hắn hoảng sợ, mới bảo Ngâm Uyển ôm hắn về tẩm điện đợi thêm một lúc nữa.”
“Ừ, cũng là tại bổn vương đã quên cho người đi báo trước cho Lý thị biết, vậy mà lại khiến nàng oán giận ngươi, thôi, giờ cũng không còn sớm nữa, lên xe ngựa trước đi.”
Dọc đường đi Chiêu Chiêu vốn còn đang ngủ say sưa ngon lành, còn nằm mơ thấy toàn đá quý ngọc ngà mà mình thích nhất.
Nhưng sau đó lại bị tiếng người nói chuyện càng ngày càng ầm ĩ ở bên ngoài làm cho tỉnh dậy.
“Ngao ngao!” Ồn chết Chiêu Chiêu rồi!
“Đứa nhỏ này giọng nói cũng lớn thật, tính khí không nhỏ đâu.”
Chiêu Chiêu mở to đôi mắt sáng ngời của hắn, chỉ thấy một ông lão cả người mặc cát phục màu vàng sáng, đầu đội mũ quan màu đỏ đen xuất hiện trước mặt.
“Y nha nha ~” lão gia gia chào ngươi nha ~
Chiêu Chiêu lại nhìn trúng viên trân châu lớn bằng nắm tay mình trên đỉnh mũ của ông lão, cho nên lại tiếp tục toét miệng cười giả vờ đáng yêu.
Người đang bế hắn chính là mã ma Đức phi của hắn.
Đức phi cười nói với Khang Hi: “Xem này, nó cũng biết Hoàng Thượng là hoàng mã pháp của nó nên nhìn thấy ngài là cười ngay, lúc trước mới gặp thần thϊếp Chiêu Chiêu cũng không cười tươi như vậy đâu.”
Tuy rằng là lời nịnh hót, nhưng Khang Hi thấy tôn tử cười đúng là cũng vui vẻ lắm, liền vươn tay nịnh nịnh cái cằm nhỏ của hắn.
“Trẫm là hoàng mã pháp của ngươi đây, ngươi tên là Chiêu Chiêu đúng hay không?”
“Nga nga!” Chiêu Chiêu gật gật cái đầu nhỏ, trông thật là hồn nhiên ngây thơ.
“Mới có hơn một tháng không gặp, giờ đã biết đồng ý với người khác rồi đấy.” Đức phi càng nhìn Chiêu Chiêu lại càng thấy thích hơn.
Ô Lạp Na Lạp thị đứng ở bên cạnh cười nói: “Chiêu Chiêu tuy rằng còn chưa biết nói, nhưng những lời người lớn nói lại đều nghe hiểu hết, cái bà tám nhỏ này lại còn cứ thích xen mồm vào cùng nói nữa chứ, mấy câu nó nói thϊếp thân cũng thật sự nghe không hiểu, nhưng nếu không để ý đến nó là nó lại bắt đầu quấy khóc ngay.”
Khang Hi cảm thấy đứa nhỏ này đúng thật là rất thú vị, cười lên hai tiếng, lại bắt đầu bóc phốt con trai ruột.
“Đừng thấy lão tứ bây giờ trầm mặc ít nói cười như vậy, chứ khi còn nhỏ cũng chẳng khác gì Chiêu Chiêu đâu, nó như vậy cũng là giống a mã của nó.”
“Khanh khách ~”
Chiêu Chiêu cười càng vui vẻ hơn.
Ba người lớn ở đây đều bị nụ cười của hắn ảnh hưởng, cũng theo bản năng mà cười theo.
“Đây là đang cười nhạo a mã của nó hay sao? Thật là khôn khéo quá mà.” Khang Hi khen một câu, duỗi tay ra chọc chọc vào bàn tay nhỏ của hắn.
Chiêu Chiêu múa may hai bàn tay nhỏ, rồi lập tức túm chặt lấy tay của hoàng mã pháp, nói thế nào cũng không chịu buông ra.
Ô Lạp Na Lạp thị có hơi sốt ruột, nàng sợ Hoàng Thượng sẽ nổi giận.
“Nào nào! Chiêu Chiêu à, ngươi làm vậy là không được đâu! Ngươi có thích hoàng mã pháp nhiều thế nào đi nữa cũng không được túm ngài ấy không buông như vậy!” Đức phi cũng nhanh chóng khuyên nhủ.
Bị bàn tay nhỏ nhắn của đứa trẻ nắm chặt như vậy, nội tâm già cả của Khang Hi lại đột nhiên cảm nhận được sự kì diệu của sinh mệnh, có hơi rung động.
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay lại là một ngày làm nũng đáng yêu nè ~