Thanh Xuyên - Đoàn Sủng Tiểu Hoàng Tôn

Chương 13

Niên thị ăn ít, Ung Thân Vương nhìn mà thấy có chút đau lòng, bèn tự mình gắp cho nàng một vài món ăn.

“Đều là món ngươi thích ăn, ăn nhiều chút.”

Niên thị làm ra vẻ nũng nịu, e lệ ngượng ngùng.

“Cảm ơn Vương gia.”

Rồi dùng đũa gắp những món trong bát lên, nhai kỹ nuốt chậm mà ăn.

Lý thị ngồi ngay bên dưới đầu bàn Ô Lạp Na Lạp thị thấy thế thì hừ lạnh một tiếng, nhỏ giọng nói một câu: “Õng ẹo làm dáng!”

Ô Lạp Na Lạp thị im lặng không lên tiếng, nhẹ nhàng đưa mắt liếc nàng một cái.

Lý thị giật mình, ngậm miệng lại, không dám làm càn nữa.

Ngồi ngay bên dưới Lý thị là người đã theo hầu Ung Thân Vương lâu nhất, tính tình cũng dịu dàng nhất, Tống thị.

“Tống thị, thân thể ngươi đã tốt hơn chưa?”

Tống thị buông đũa xuống, cười nhẹ.

“Cảm ơn phúc tấn đã quan tâm, thϊếp thân cũng đỡ hơn nhiều rồi, là bệnh cũ cả, nghỉ ngơi nhiều là được thôi.”

Ung Thân Vương chú ý tới động tĩnh ở bên này, thấy hơi xấu hổ, lại vô cùng cảm kích sự chu đáo của thê tử, nếu không nhờ có nàng, chỉ sợ những người ở lâu trong phủ sẽ cảm thấy hắn có mới nới cũ, chỉ thấy người mới cười, đâu thấy người xưa khóc.

“Cần dùng dược liệu gì thì cứ việc nói, bổn vương sẽ bảo Tô Bồi Thịnh đem linh chi tốt nhất trong nội khố của bổn vương cho ngươi, ngươi cứ dưỡng bệnh cho tốt.”

Khuôn mặt của Tống thị đầy vẻ cảm động, nói: “Cảm ơn Vương gia.”

Sau đó, Ung Thân Vương lại biểu đạt sự quan tâm đối với hai người đã sinh dưỡng được a ca là Lý thị và Nữu Hỗ Lộc thị.

Không chờ Lý thị trả lời lại, Chiêu Chiêu đã không chịu được nữa, hắn muốn ngạch nương ôm.

“Ê a ~” Ngạch nương đâu rồi~

Ung Thân Vương lập tức bị Chiêu Chiêu hấp dẫn đi toàn bộ lực chú ý.

“Chiêu Chiêu làm sao vậy? Đói bụng rồi sao?”

Nhũ mẫu cười đáp lời: “Hồi Vương gia, tiểu a ca đây là đang tìm phúc tấn đó.”

“Thật sự là mấy phút thôi cũng không rời được ngạch nương mà.”

Ô Lạp Na Lạp thị thả đũa trong tay xuống bàn, cười duỗi tay.

“Ôm đến đây cho ta đi.”

Chiêu Chiêu sau khi thuận lợi được ôm vào trong l*иg ngực ấm áp mềm mại của ngạch nương thì cười khanh khách không ngừng.

Niên thị vuốt ve cái bụng của mình, trong lòng cũng vô cùng mong chờ.

“Lục a ca đúng là hoạt bát thích cười, thϊếp thân thật là hy vọng đứa nhỏ trong bụng cũng có thể giống như lục a ca vậy.”

Ô Lạp Na Lạp thị tươi cười thân thiết với Niên thị nhỏ hơn mình hai mươi tuổi.

“Niên muội muội thiện giải nhân ý, tính tình ôn nhu như vậy, đứa nhỏ sinh ra nhất định cũng sẽ dịu dàng hiểu chuyện, chứ cái đứa trong lòng ta thật đúng là một tên quỷ nghịch ngợm, ầm ĩ lắm.”

Niên thị thật ra cũng thích những đứa trẻ ngoan ngoãn hơn, nhưng tiểu cách cách trước đây nàng sinh ra, tuy rằng im lặng thật, nhưng lại chết non, nàng liền nghĩ có lẽ nếu đứa nhỏ có thể hoạt bát hơn một chút như lục a ca, có lẽ sẽ dễ ở lại với nàng hơn.

“Phúc tấn nói rất đúng, đứa nhỏ của ngươi nhất định sẽ ngoan giống như ngươi vậy.”

Lý thị thấy như vậy, tức đến đỏ cả mắt lên, tỳ nữ bên người nàng nhìn thấy như vậy phải nhanh chóng nhắc nhở. Lý thị cúi đầu xuống, rũ mắt, che giấu thần sắc khác thường của mình.

Sau khi buổi gia yến kết thúc, Ung Thân Vương nói: “Không phải Chiêu Chiêu muốn đi xem cẩm lý sao? Để A mã tự mình mang ngươi đi xem nhé!”

Nụ cười trên mặt Niên thị liền trở nên có chút miễn cưỡng.

Ung Thân Vương vốn định cùng Chiêu Chiêu đi xem cẩm lý, nhưng liếc mắt nhìn, lại thấy ở phía bên kia bàn còn có Niên thị đang cõng theo cái bụng to.

Ô Lạp Na Lạp thị nhìn ra sự rối rắm của hắn, cười nói: “Cẩm lý thì để ban ngày xem sau, ban đêm trời lạnh, thϊếp thân vẫn nên mang Chiêu Chiêu đi về thì hơn.”

Trong toàn buổi gia yến, chỉ có Lý thị chưa từng có cuộc đối thoại nào với Ung Thân Vương.

Một lúc sau khi về đến Thanh Hạc viện, nàng liền nổi trận lôi đình, còn mắng nhiếc và đánh đập một tỳ nữ thô sử vừa mới được điều tới.

Ô Lạp Na Lạp thị cũng không thực sự mang Chiêu Chiêu về luôn, mà sai người mang đồ ăn cho cá đến, ôm Chiêu Chiêu cho cá ăn.

Chiêu Chiêu cười vô cùng vui vẻ, đạp chân không ngừng, muốn đi bắt những con cá đang bơi qua bơi lại trong nước.

Ô Lạp Na Lạp thị suýt nữa là không giữ được hắn.

“Chiêu Chiêu! Không được bướng bỉnh nữa! Chúng ta về thôi!”

Đây cũng là lần đầu tiên Chiêu Chiêu thấy ngạch nương nổi giận, trong lòng lo sợ bất an, lập tức liền rưng rưng nước mắt, oan ức mà bật khóc.

“Ô oa......”

Vừa nãy đúng là phát sợ lên được, nếu hắn mà lớn hơn một chút, sợ là sẽ thực sự giãy được ra khỏi lòng nàng mà ngã nhào vào trong hồ.

Ô Lạp Na Lạp thị bị hắn chọc cho tức đến bật cười.

“Rõ ràng là chính ngươi không nghe lời ngạch nương giờ lại quay ra khóc!”

Chớp mắt, một tháng đã trôi qua.

Ô Lạp Na Lạp thị đang khâu vá tất nhỏ cho Chiêu Chiêu thì đột nhiên nghe có tiếng người hoảng loạn kêu lên ở bên ngoài.

“Phúc tấn! Không ổn rồi! Niên trắc phúc tấn sinh non rồi!”

Tác giả có lời muốn nói: Khi đã phạm sai lầm thì ba mươi sáu kế, kế khóc là hơn!