Thanh Xuyên - Đoàn Sủng Tiểu Hoàng Tôn

Chương 8: Chiêu Chiêu tiến cung gặp mã ma

Mới sáng sớm, Chiêu Chiêu đã bị Huệ ma ma ôm từ trong ổ chăn ấm áp ra.

“Tiểu a ca hôm qua vừa mới cạo tóc, đừng để bị trúng gió rồi cảm lạnh, đi lấy mũ đội đầu tới đây đi, lấy cái nào chất nhẹ và mềm một chút, trẻ con da mịn thịt mềm, nếu như thấy không thoải mái sợ là sẽ khóc nháo đó.”

“Ma ma nói đúng, hôm nay tiểu a ca phải vào cung đấy, nếu như khóc nháo không ngừng, sợ là sẽ khiến cho quý nhân trong cung không thoải mái mất.”

“Đúng là như vậy.”

Huệ ma ma cùng nhũ mẫu suy tính hết mọi chuyện, phải một lúc lâu sau mới chuẩn bị xong xuôi được cho Chiêu Chiêu.

Ô Lạp Na Lạp thị cũng đã mặc y phục xong xuôi, mặc là cát phục theo quy chế của phúc tấn thân vương, khiến cho cả người nàng càng thêm vẻ đoan trang cao quý.

Nàng mỉm cười từ ái mà ôm lấy Chiêu Chiêu.

Chiêu Chiêu hưng phấn kêu lên: “Nha!” Đẹp!

Hắn nhịn không được mà túm lấy tua rua rũ xuống từ kỳ đầu của ngạch nương, sợi tua này mềm mại mượt mà, sờ vào cực kỳ thích, hắn không dám dùng sức túm, sợ phá hỏng trang phục của ngạch nương, chỉ dám cẩn thận múa may bàn tay nhỏ của mình để sợi tua lướt qua lướt lại bên trên, cảm nhận cảm giác thích thú ngắn ngủi ấy.

“Khụ, tới đây, để a mã ôm con, ngạch nương ôm sẽ mệt đấy.”

Ô Lạp Na Lạp thị có chút kinh ngạc mà nhìn Ung Thân Vương.

“Vương gia sao lại tới hậu viện này thế?”

Những lần trước đây vào cung, đều là hẹn nhau ở cửa vương phủ mà.

“Nhóc béo ú Chiêu Chiêu này bây giờ nặng như vậy, cơ thể ngươi thì lại yếu, ta đi thêm có hai bước thôi thì có làm sao, đã chuẩn bị xong xuôi chưa?”

Nói thì nói vậy thôi, chứ trước đây hai bước này cũng có thấy ngài đi đâu, Ô Lạp Na Lạp thị chửi thầm trong lòng.

“Đã xong xuôi hết rồi ạ, chúng ta đi thôi.”

Huệ ma ma nhìn nhìn sắc trời, nói với tỳ nữ: “Hôm nay sợ là sẽ mưa đấy, mang thêm hai chiếc ô che mưa đi.”

Chiêu Chiêu cuối cùng cũng được ra khỏi sân viện, tò mò xem xét đánh giá khắp nơi.

“Lạc ~”

Một nhà ba người lên xe ngựa, xe ngựa lắc qua lắc lại, khiến người ta buồn ngủ vô cùng, Chiêu Chiêu chảy nước miếng mơ màng ngủ.

Mãi đến khi hắn nghe có người nói chuyện mới tỉnh lại.

“Tham kiến Vương gia!” Thủ vệ ngoài cổng hoàng cung tay cầm binh khí, người mặc khôi giáp, ôm quyền hành lễ.

“Hôm nay bổn vương mang theo phúc tấn cùng tiểu a ca tiến cung thỉnh an Đức phi nương nương, hôm qua đã báo lên.”

“Cho đi!”

Cửa lớn chậm rãi mở ra, hoàng cung rộng lớn nguy nga hoàng cung hiện ra rõ ràng trước mắt.

Một nhà ba người từ trên xe ngựa đi xuống, sau khi vào cửa cung thì không được tiếp tục ngồi xe ngựa, cần phải đi bộ.

Ở bên trong, một vị ma ma vừa nhìn đã biết phẩm cấp không thấp đang đứng bên cạnh chờ.

“Thỉnh an tứ gia, phúc tấn! Thỉnh an tiểu a ca.”

Động tác hành lễ cực kì tiêu chuẩn, không sai dù chỉ một chút.

“Khánh cô cô sao lại tự mình đi ra thế?” Ô Lạp Na Lạp thị cười chào hỏi.

Vị lão ma ma được gọi là Khánh cô cô kia gãi đúng chỗ ngứa mà cười.

“Hồi phúc tấn, là nương nương nhớ thương ngài và tiểu a ca, cố ý lệnh nô tỳ ra ngoài nghênh đón.”

Trong cung quy củ nghiêm ngặt, nếu bên người có cô cô thân cận của một trong tứ phi hiện đang chưởng quản cung vụ là Đức phi, có thể bớt được không ít chuyện đâu.

“Vẫn là ngạch nương suy nghĩ chu toàn.”

“Để nương nương chờ lâu sốt ruột thì không hay, Vương gia cùng phúc tấn nhanh đi theo nô tỳ đi.”

Cả đoàn người liền cùng đi về phía cung Vĩnh Cùng.

Đường xá xa xôi, đi được một nửa thì Ung Thân Vương chủ động nói với thê tử: “Để bổn vương ôm cho.”

Rõ ràng chuyện này đã nói trước với nhau rồi, tuy vậy, Ô Lạp Na Lạp thị lại vẫn không lộ vẻ gì là kinh ngạc, chỉ là cười mà đưa Chiêu Chiêu qua.

“Khanh khách ~” Chiêu Chiêu nhìn về phía a mã mà cười.

Khánh cô cô đi ở đằng trước nhìn thấy cảnh tượng hoà thuận vui vẻ này, một nụ cười mỉm lóe qua trên mặt.

Vĩnh Cùng cung

Đức phi Ô Nhã thị hỏi lại một lần nữa: “Sao còn chưa tới nữa vậy?”

Tỳ nữ đắc lực bên người nàng cười trả lời: “Khánh cô cô đã qua đón rồi, hẳn là sẽ nhanh tới cung của chúng ta thôi, nương nương đừng gấp.”

“Bổn cung là lo lắng cho cháu đích tôn nhỏ của bổn cung! Sắc trời thế này chắc là sắp mưa rồi, nhỡ đâu bị dính mưa thì phải làm sao?”

“Vâng vâng vâng, nô tỳ cho tiểu thái giám đi xem đến đâu ngay đây ạ.”

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Một nhà ba người ngay lúc đó liền bước vào cửa lớn của Vĩnh Cùng cung.

“Thỉnh an ngạch nương!” Hai vợ chồng cung kính mà quỳ xuống đất hành lễ.

Đức phi nhanh chóng từ trên sập đứng dậy, vừa dậy vừa nói: “Đứng lên đi, mau, cho bổn cung ôm một cái nào!”

Ô Lạp Na Lạp thị nghĩ thầm, đây chính là lần nàng được miễn lễ nhanh nhất kể từ lần đầu tới Vĩnh Cùng cung này đấy.

Tiếp nhận bọc tã lót mềm mại từ tay con trai, Đức phi vui vẻ ra mặt, ngay cả chuyện nếp nhăn nơi khóe mắt lộ ra cũng không để ý, lúc trước, đây chính là chuyện mà nàng để ý nhất.

“Ê a ~” Chiêu Chiêu có thể cảm nhận được thiện ý của lão nhân gia đối với mình, hơn nữa ngạch nương cũng đã mấy ngày liên tiếp nói mãi, rằng sắp tới sẽ đi gặp mã ma ruột của hắn, cho nên hắn vô cùng vui vẻ mà chào hỏi lại.

“Nha! Cháu ngoan của mã ma! Còn nhỏ như vậy đã biết gọi mã ma rồi! Thật là thông minh quá đi mất!”

Dân gian có câu: Con trai út, cháu trai cả luôn được các lão bà yêu thương như mạng sống. (Tiểu nhi tử, đại tôn tử, lão thái thái mệnh căn tử)

Đối với Đức phi, con trai út Thập tứ a ca vẫn luôn được sủng ái hơn một chút so với con trai cả là Tứ a ca, lão tứ trước giờ không có đích tử, bây giờ khó khăn lắm mới sinh ra được một đứa, không sợ người lạ, lại còn rất thân cận mình, tất nhiên khiến nàng yêu thích hơn lão tứ nhiều.

Chiêu Chiêu vừa nghe đã biết mã ma đây là đang khen mình, lập tức cười đến cong cả mắt.

Khánh ma ma kinh ngạc, nói: “Đôi mắt của tiểu a ca này khi cười rộ lên với đôi mắt của nương nương khi còn trẻ giống nhau như đúc vậy!”

Ý cười trên mặt Đức phi càng tươi thêm.

“Bổn cung vừa nãy đúng là vừa nhìn đã thấy quen mắt rồi, ngươi nói đúng lắm.”

Hai vợ chồng lại hoàn toàn bị xem nhẹ, đứng tại chỗ xấu hổ.

Đức phi nhìn Chiêu Chiêu, càng nhìn càng thấy thích, vừa định hỏi tên cháu trai nhỏ, liền thấy con trai và con dâu đứng sững như trời chồng ở một bên.

“Ngồi đi, đứng như vậy làm gì?”

Hai vợ chồng nhìn nhau, cùng ăn ý mà không nói gì.

“Vân Linh à, đã đặt tên cho tiểu a ca chưa?”

Ô Lạp Na Lạp thị cười trả lời: “Có đặt nhũ danh thôi ạ, đặt là Chiêu Chiêu, ý là ánh sáng rực rỡ.”

Đức phi hiểu ngay lập tức.

Đối với con dâu cả mà nói, Chiêu Chiêu không phải chính là một tia sáng rực rỡ hay sao chứ?

“Cái tên Chiêu Chiêu này, ý nghĩa rất hay”