Quân Môn Trưởng Tức

Chương 2: Đây là vừa ý rồi?

Thanh niên đứng ở cửa thoạt nhìn ước chừng chỉ mới mười tám, mười chín tuổi, lớn lên thanh tú lại đẹp trai, dưới lớp áo hoodie lông xù, khuôn mặt nhỏ nhắn như con gái, thế nhưng sắc mặt và đôi môi lại hoàn toàn trắng bệch, giống như đang mắc một bệnh nặng không có chút huyết sắc, mà đôi mắt vừa to vừa sáng vô cùng thu hút người khác.

Tuy nhiên, điều thu hút sự chú ý của Lệ Nam Huyền không phải là ngoại hình của thanh niên, mà là ánh vàng rực rỡ chói lọi tỏa ra xung quanh cậu, trông còn chói mắt hơn cả ánh nắng bên ngoài, đáng tiếc người có thể nhìn thấy kim quang quanh người thanh niên ngoại trừ hắn ra, e rằng ở đây cũng chỉ có ông nội nguyên soái cùng bà nội của hắn.

Hắn đứng dậy đi tới trước mặt Lục Châu, trước hết là dùng ánh mắt đo chiều cao của đối phương, sau đó híp mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Lục Châu trong chốc lát, khóe miệng xinh đẹp cong lên, đưa tay phải ra: "Chào cậu, tôi là Lệ Nam Huyền."

Lục Châu có chút bất ngờ Lệ Nam Huyền sẽ chủ động cùng cậu bắt chuyện, sững sờ bắt tay hắn: "Chào anh, tôi là Lục Châu."

Lệ Nam Huyền nhân cơ hội nhéo nhéo lòng bàn tay non nớt của cậu, ý cười trên mặt càng sâu, sau khi buông tay ra, liền khoác tay lên vai Lục Châu: "Tôi dẫn cậu đi xem thử sân của tôi."

Người Lệ gia ngẩn ra, kể từ sau khi Lệ Nam Huyền chuyển vào Dương Môn viện, ngoại trừ người giúp việc từ ngoài tiến vào quét dọn vệ sinh theo thời gian được chỉ định, những người khác đều không thể vào sân của hắn, ngay cả nguyên soái bọn họ cũng không được, mà hiện tại lại có thể chủ động dẫn người vào trong viện của mình, đây còn chẳng phải nói rõ Lục Châu đối với hắn mà nói có điểm đặc biệt hay sao?

"Đây là vừa ý rồi?" Lam Nhược Nhiễm lẩm bẩm.

Lệ Nam Y gật gật đầu: "Chắc là vậy."

Anh trai cô đã từng nói qua với cô, trừ bỏ bản thân hắn ra, cũng chỉ có bạn đời tương lai của hắn mới có thể tiến vào Dương Môn viện.

Lam Nhược Nhiễm không thở nổi, trợn tròn mắt, ngất ngay tại chỗ.

Lệ Nam Y vội vàng ôm lấy bà ta: "Mẹ, mẹ, mẹ làm sao vậy? Bác sĩ, bác Địch, mau gọi bác sĩ."

Người của Lục gia vẻ mặt lo lắng nhìn Lam Nhược Nhiễm: "Sao Lệ phu nhân lại té bất tỉnh rồi?"

Một lòng ngóng trông đứa con trai cả cưới vợ sinh con Lam Nhược Nhiễm sau khi biết thằng lớn nhất muốn cùng người đàn ông khác kết hôn, có thể không ngất xỉu tại chỗ mới là lạ. Nguyên soái lão phu nhân ho nhẹ một tiếng: "Con bé chẳng qua là bệnh cũ tái phát ấy mà."

Sau khi Lệ Nam Huyền dẫn người rời khỏi đại sảnh, hết sức tỉ mỉ giải thích cho Lục Châu mọi nơi trong khuôn viên Lệ gia.

Người giúp việc cùng binh lính đang tuần tra canh gác đi ngang qua bọn họ cũng đều dồn dập lộ ra ánh mắt kinh ngạc, bọn họ biết Lệ Nam Huyền thời gian dài như vậy, chưa từng thấy hắn đối đãi nhiệt tình như vậy với bất kỳ ai trước đây, càng làm cho bọn họ khϊếp sợ chính là Lệ Nam Huyền vậy mà lại đem Lục Châu mang vào sân của hắn.

Lục Châu trong nháy mắt vừa tiến vào Dương Môn viện, một trận gió lạnh đã táp thẳng vào mặt, làm cậu không khỏi kéo kéo cổ áo.

Lệ Nam Huyền hỏi: "Cậu có hài lòng với sân của tôi không?"

Bây giờ đã là ngày đông, sân bị tuyết trắng bao trùm. Lục Châu liếc mắt một cái rồi nói: "Tôi cảm thấy sân của anh so với bên ngoài còn lạnh hơn, cũng hơi thiếu sức sống, nếu có thể gieo trồng một ít hoa cỏ cây cối thì tốt hơn."

Trong vườn hoa không có hoa cỏ, trong sân hiện ra vẻ trống rỗng, không giống chỗ cho người ở, kỳ quái nhất chính là, trên bàn đá bên trong đình rõ ràng không có cái gì, nhưng lại có bốn ông lão mặc cổ trang nhìn chằm chằm mặt bàn, cũng không biết đang nhìn vật gì, có người đi vào trong sân cũng không thấy bọn họ ngoảnh đầu lại nhìn một cái.

Lệ Nam Huyền thuận theo ánh mắt của cậu nhìn qua, cười nói: "Về sau vườn hoa ở đây nhờ cậu chăm sóc."

Lục Châu nghi hoặc: "Ý của anh là..."

"Từ hôm nay trở đi, cậu sẽ sống trong Dương Môn viện, chờ qua sang năm, chúng ta liền đăng ký kết hôn."

Lục Châu: "..."

Tốc độ phát triển của bọn họ có phải nhanh quá rồi không?

Bốn ông lão nghe thấy "kết hôn" hai chữ này, nhanh chóng quay đầu nhìn về phía bọn họ, sau đó nở nụ cười đầy thâm ý nhìn Lục Châu.

Không hiểu sao, nụ cười này lại tồn tại một loại cảm giác âm u, khiến cậu không nhịn được rùng mình một cái.