Cưa Đổ Học Thần Lạnh Lùng

Chương 3

Lưu Chấn Phong sửng sốt một chút, còn chưa kịp phản ứng, Trần Tinh Độ đã dùng tốc độ chạy nước rút trăm mét xông lên trước, che miệng nam sinh.

Lông mày dựng thẳng, đôi mắt trợn tròn, nhỏ giọng uy hϊếp: “Không phải đã nói không nói cho người khác sao?”

Phó Tư Dư: “...”

Phó Tư Dư bị che miệng mũi, suýt nữa không thở nổi, đôi mắt to của thiếu nữ hung dữ trừng anh, môi anh đào mỏng manh mím lại, dáng vẻ giống như lúc nào cũng đều có thể ăn anh. Một tay anh giữ lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, nín thở ho nhẹ hai tiếng, thấp giọng nói: “Buông ra.”

“Cậu giỏi thật đấy, cậu có biết tôi là ai không? Độ gia tôi mà cậu cũng dám lừa...” Trần Tinh Độ che miệng anh không chịu buông tay, còn muốn tiếp tục uy hϊếp, trong khóe mắt xuất hiện một bóng đen lại nhanh chóng lên xuống, ngay sau đó, bịch một tiếng, sau ót cô bị cái gì đánh trúng.

Lưu Chấn Phong cầm trong tay một quyển sách giáo khoa được cuộn lại, không còn thái độ hòa nhã như vừa mới gặp mặt lần đầu tiên, liền lĩnh giáo sự ngang ngược càn rỡ của Trần Tinh Độ trong trường học, phong cách này không thể kéo dài, phần tử xấu cá biệt phải sớm bị tiêu diệt từ trong trứng nước.

“Trần Tinh Độ, em còn không mau buông bạn học mới ra!” Lưu Chấn Phong ra lệnh, nghe ra là thật sự tức giận, mặt đỏ tía tai, nếu không phải đối diện là một cô gái, đổi lại là những nam sinh trong trường trước kia, Lưu Chấn Phong ông đã tát cho một cái.

Trần Tinh Độ buông tay ra, nhe răng trợn mắt với Phó Tư Dư.

Phó Tư Dư sửa lại cổ áo sơ mi, không nói nhiều, mi tâm nhíu lại. Lúc đầu làn da anh trắng như có chút bệnh trạng, sau khi Trần Tinh Độ dùng sức che lại, lúc này lại có thêm vài phần phiếm hồng.

Từ đầu đến cuối, anh đều không nhìn thẳng vào cô, nghiêng người về phía cô, ánh mắt nhàn nhạt, giống như không để vào mắt, nhất là cô gái như cô.

Hai người đứng song song trước bàn làm việc của Lưu Chấn Phong, nghe theo sự “dạy bảo ân cần” của giáo viên.

Trước khi quyết định đến trường trung học số Một, Lưu Chấn Phong đã từng nghe qua đại danh của Trần Tinh Độ, cô bé này, tốt không học, ỷ vào trong nhà có tiền có thế, ở trường học làm xằng làm bậy, một tháng đi học hai mươi hai ngày, Trần Tinh Độ ở trường mười ngày đã là kỳ tích, thời gian khác, hoặc là ở góc hẻm nhỏ hô mưa gọi gió, hoặc là ở quán bar vui chơi đến tận đêm.

Đương nhiên thành tích cũng không cần nhìn, tổng điểm sáu môn cộng lại còn chưa tới hai trăm, nếu không phải nể mặt nhà họ Trần, Trần Tinh Độ đã sớm bị đuổi học.

Nếu đã quyết tâm đến đây chỉnh đốn những tà khí không đứng đắn này, đương nhiên Lưu Chấn Phong đã chuẩn bị sẵn sàng kháng chiến lâu dài, thấy sáng sớm hôm nay Trần Tinh Độ đến trường đúng giờ, lại ngoan ngoãn đến văn phòng nghe theo lời răn dạy, rõ ràng còn chưa tính là không có thuốc nào cứu được.

Trẻ con mà, có chút phản nghịch cũng là bình thường.

Lưu Chấn Phong hắng giọng một cái, ra vẻ giáo viên nghiêm khắc. Gõ gõ quyển sách cuộn lại trong lòng bàn tay, cố gắng duy trì giọng điệu hiền lành, cũng không thể ngày đầu tiên đã dọa sợ học sinh: “Hôm nay gọi các em tới đây, chủ yếu là có hai chuyện.”

“Chuyện thứ nhất, vừa rồi đã nói với các em, Phó Tư Dư là học sinh mới chuyển trường, còn chưa quen với trường lắm, thầy hy vọng bạn học các em có thể giúp đỡ lẫn nhau, không nên bởi vì Phó Tư Dư là bạn học mới mà bắt nạt bạn.”

Lưu Chấn Phong biết rõ Trần Tinh Độ là “đầu sỏ” của trường trường trung học số Một, học sinh toàn khối từ trên xuống dưới đều phải nhường cô ba phần, bạn học cũ đều như thế, học sinh chuyển trường lại càng như thế.

Không nói trước với cô, quay đầu cô sẽ lại “lập quy củ” cho người ta.

Trần Tinh Độ bĩu môi, trải qua chuyện buổi sáng, hiện tại cô nhìn người bên cạnh này chỗ nào cũng không vừa mắt, muốn cô không gây phiền toái cho anh, không có khả năng.

“Thầy, em nào dám chứ.” Trần Tinh Độ cà lơ phất phơ nói, ánh mắt lại tùy ý bỏ qua một bên, điển hình của vào tai trái ra tai phải.

Lưu Chấn Phong không để ý tới thái độ của Trần Tinh Độ, nói tiếp: “Còn có một việc nữa, trước khi bạn học Phó Tư Dư chuyển trường tới đây, thành tích học tập vô cùng ưu tú, bình thường trong cuộc sống các bạn phải giúp đỡ lẫn nhau, trong học tập cũng phải giúp đỡ lẫn nhau.”

“Em không muốn.”

Lần này hai người đồng thanh.

Trần Tinh Độ quay đầu nhìn anh.

Phó Tư Dư nhìn Lưu Chấn Phong, vẻ mặt trấn định, ngay cả ánh mắt cũng không cho cô, hơi thở vững vàng, nói rõ ràng từng chữ: “Em không muốn ở chung với người có trình độ trí lực chênh lệch quá nhiều.”

Trần Tinh Độ: “...”

Trần Tinh Độ: ???

Trần Tinh Độ: “Cậu có ý gì, nói tôi ngốc?”

Trần Tinh Độ tức đến nỗi thiếu chút nữa đã giơ chân lên.

Phó Tư Dư xoay xe lăn, quay mặt ra cửa, nhẹ nhàng đi qua trước mặt cô, giọng nói nhẹ nhàng, vừa nhạt, lại vừa vặn có thể truyền vào trong lỗ tai của cô: “Không phải ngốc, mà là ngu.”

Trần Tinh Độ: “...”

Trần Tinh Độ nghẹn một bụng tức ra khỏi văn phòng, trở lại phòng học, bạn học đã đến bảy tám phần, sắp bắt đầu học buổi sáng. Trước khi Trần Tinh Độ đi ra ngoài, trên mặt bàn còn sót lại mấy cái bánh bao, bây giờ thì hay rồi, tức cũng đã no rồi, một miếng bánh bao cũng ăn không vô.

Hai má nghẹn đến mức phồng lên, giống như con cá nóc trướng khí, vừa ngồi xuống, liền bắt đầu “a a” dùng nắm tay liều mạng đập bàn.

Người cũng điên rồi.

Trương Tử Nhiễm thấy thế lại gần, hết sức quan tâm hỏi: “Làm sao thế, bị giáo viên mới tới giáo huấn?”

“Không phải.” Trần Tinh Độ từ mặt bàn ngẩng đầu lên, vẻ mặt phẫn hận: “Là bị học sinh mới chuyển tới oán hận.”

“A, chị nói tên họ Phó kia?”

“Cậu biết à?” Trần Tinh Độ kinh ngạc, không có chuyện gì mà Trương Tử Nhiễm không biết.

Trương Tử Nhiễm dựa lưng vào ghế, bày ra tư thế “mời gọi thần thông bát quái của trường trung học số Một chúng ta”, giọng điệu rõ ràng nói: “Con gái trong lớp đều thảo luận cả buổi sáng.”

“...”

Trần Tinh Độ quay đầu lại, thấy thật đúng là vậy, mấy bạn nữ vây quanh một chỗ, thảo luận đến khí thế ngất trời, khoảng cách cách nhau không xa, mơ hồ nghe được bọn họ đang đàm luận cái gì “Người từ thí nghiệm tỉnh tới thật đỉnh”, “Trạng Nguyên năm nay đặt trước”, “Nghe nói tổng điểm 750, cậu ta có thể thi được 749” các loại.

Giờ phút này trong l*иg ngực Trần Tinh Độ như bị một cái bánh bao chặn lại, không lên được lại không xuống được, một hơi nghẹn đến phát hoảng, cô nghe những bạn nữ kia mồm năm miệng mười nói, lại càng tức không chỗ phát ra.

Họ Phó kia lại có thể giỏi như vậy?

Cô cũng không nhìn ra.

“Em nghe nói, học sinh mới chuyển tới, không chỉ có thành tích học tập tốt, lớn lên lại còn đẹp trai.” Trương Tử Nhiễm xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, trong lớp đã lâu không có học sinh chuyển trường, nhất là lớp trọng điểm của trường trung học số Một, có thể vào đây cũng không phải người bình thường: “Vừa rồi lúc vào cổng trường, bên ngoài ban công chật ních nữ sinh, đều là đi ra ngoài nhìn cậu ta.”

Trần Tinh Độ ôm cánh tay mình, cằm đặt trên cánh tay, thoạt nhìn rầu rĩ không vui, có chút hậm hực nói: “Diện mạo sao...” Cô nhớ lại một chút, đi vệ sinh vội vàng nhìn thấy nên cũng không quá để ý, đơn thuần cảm thấy chàng trai kia rất đẹp. Vừa rồi ở văn phòng lại gặp, phát hiện quả thật đối phương có dáng dấp mũi ra mũi, mắt ra mắt, hơn nữa khí chất kia, không giống với những nam sinh thời thanh xuân nóng nảy trong trường.

Nói không nên lời, có điểm giống suối nước lạnh trên núi cao, sạch sẽ thấu đáo, khiến cho người ta với không tới lại sờ không được.

Trần Tinh Độ nghĩ đi nghĩ lại phát hiện suy nghĩ của mình bị vùi lấp, lập tức đứng thẳng người lắc lắc đầu, quay đầu phát hỏa với Trương Tử Nhiễm: “Cậu nói chuyện này làm gì? Bây giờ là lúc thảo luận cậu ta có đẹp trai hay không sao?”

“Hãy nghe em nói hết.” Trương Tử Nhiễm giả vờ thở dài: “Đáng tiếc.”

“Đáng tiếc cái gì?”

“Đẹp trai cũng vô dụng, là một người què.”

Trần Tinh Độ hơi giật mình.

Trương Tử Nhiễm vỗ vỗ vai cô an ủi: “Cho nên Độ gia, chị so đo với một người què làm gì, cậu ta chạy cũng chạy không lại chị, đánh cũng đánh không lại chị.”

Hôm nay lớp mười hai khai giảng, dựa theo thường lệ tiết thứ nhất là sinh hoạt lớp, vị giáo viên họ Lý kia dùng ý thức ngoan cường chống đỡ dẫn dắt bọn họ hai năm, thật sự không chịu nổi áp lực của nhà họ Trần, cuối cùng sau kỳ thi cuối kỳ học kỳ trước, tự nhận lỗi từ chức.

Bây giờ lại có một người họ Lưu, còn tên là Chấn Phong, nghe nói lai lịch không nhỏ, trước đây ở thực nghiệm tỉnh dạy lớp trọng điểm ba mươi năm, đào lý (1) khắp thiên hạ, trong đó một bộ phận đào lý còn nở vô cùng tốt, năm năm liên tục Trạng Nguyên tỉnh đều là học sinh của ông ấy.

Lưu Chấn Phong vẫn luôn có danh hiệu “Giáo sư ma quỷ”, ở trong tay ông ấy, không có một học sinh hư nào không khóc trong nước mắt cải tà quy chính.

Lưu Chấn Phong xách theo một quyển sách giáo khoa vật lý từ bên ngoài kiên định đi vào, khí lực kia, sức nặng kia, mỗi một bước đều khiến cho người ta cảm nhận được áp lực nặng nề, đi đến trước bục giảng, đặt sách giáo khoa và bảng thành tích cuối kỳ xuống, đẩy đẩy gọng kính đen trên mũi, không nói hai lời, đi thẳng vào vấn đề chính bắt đầu mắng người.

“Trước khi thầy đến trường trung học số Một, nghe nói qua lớp của các em là lớp tốt nhất toàn thành phố, có thể ngồi trong lớp này, đều là quân dự bị của các trường đại học trọng điểm trong tương lai.”

“Nhưng kỳ thi cuối kỳ học kỳ trước, thầy xem thành tích, đối với lớp các em rất thất vọng, bốn mươi tám người trên 600 điểm, cả lớp tổng cộng năm mươi hai học sinh, còn có hai người được 599 điểm, hai người được hơn 200 điểm. Thầy hỏi các em, có xấu hổ hay không, có xấu hổ hay không?”

“Thầy hy vọng trong tương lai khi thầy tiếp nhận lớp các em, mọi người có thể cố gắng hơn, nâng cao thành tích, mỗi người đều phải lấy việc thi đậu đại học trọng điểm làm mục tiêu, tranh giành làm người đứng đầu, không cần làm phân chuột cản trở trong lớp.”

Khi nói lời này, đầu gối Trần Tinh Độ như trúng một mũi tên.

Thi cuối kỳ Trương Tử Nhiễm cao hơn Trần Tinh Độ năm mươi điểm, giờ phút này không hề có ý thức tự giác làm “phân chuột”, ở bàn sau lặng lẽ lấy bút chọc chọc sau lưng Trần Tinh Độ, thấp giọng nhắc nhở: “Độ gia, xem ra thầy giáo này thật không dễ chọc, vừa tới liền ngấm ngầm hại người.”

Hai tay Trần Tinh Độ khoanh trước ngực, hơi hơi nghiêng mặt, liếc mắt nhìn cậu ta: “Thối lắm, nói cậu đấy.”

“Sao có thể nói em chứ, rõ ràng em cao hơn chị mấy chục điểm...” Trương Tử Nhiễm không phục phản bác.

Lời còn chưa dứt, một bóng đen xẹt qua trước mặt, lướt qua bên tai Trần Tinh Độ, phấn vẽ một đường parabol hoàn mỹ trên không trung, chính giữa trán của Trương Tử Nhiễm.

“Ôi.” Trương Tử Nhiễm ôm đầu kêu lên.

“Khi tôi nói chuyện ở trên, bạn học phía dưới không được nói chuyện!” Lưu Chấn Phong nói.

Trần Tinh Độ cảm thấy Lưu Chấn Phong thật không hổ là người dạy vật lý.

Ngay cả ném phấn cũng vô cùng có trình độ.

Lưu Chấn Phong lại tổng kết tình hình thi cuối kỳ của học kỳ trước một chút, đơn giản là phân tích phần yếu là gì, chủ yếu mất điểm ở đâu.

Cuối cùng muốn bọn họ ngoan ngoãn nghe lời, nghiêm túc học tập, kết thúc lời trình bày, khép lại bảng điểm, bắt đầu một vòng đề tài mới:

“Hôm nay ngoại trừ tới tiết sinh hoạt lớp của các em, còn muốn giới thiệu cho mọi người một bạn học mới, tin rằng trước đó các em đã nghe nói, bạn học Phó Tư Dư là từ thực nghiệm tỉnh chuyển tới, trước đó cũng là học sinh của thầy.”

“Kỳ thi cuối kỳ của học kỳ trước, tổng điểm 750, bạn ấy thi được 749, thành tích không tệ.”

Không biết từ lúc nào, bên ngoài cửa có thêm một người, nam sinh an an tĩnh tĩnh ngồi trên xe lăn kim loại, trên người mặc đồng phục học sinh sạch sẽ, bộ đồng phục học sinh kia mỗi bạn nam trong trường đều có, duy chỉ có trên người anh lại có vẻ không giống người thường. Sạch sẽ mới tinh, một chút nếp nhăn cũng không có.

Cổ áo chỉnh tề, đuôi tóc được cắt tỉa vừa vặn đến vị trí sau cổ, tóc mai cũng không áp qua lỗ tai. Làn da trắng nõn tôn lên đôi mắt đen như mực, có một loại khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng không nói rõ được, Lưu Chấn Phong được xem như là loại giáo viên nói nhảm tương đối nhiều, anh vẫn luôn ở bên ngoài im lặng lắng nghe, đến tận khi Lưu Chấn Phong gọi tên của anh, không có bất kỳ cảm xúc không kiên nhẫn nào.

Trần Tinh Độ nhìn về phía cửa, khi nhìn thấy thiếu niên, cây bút vẫn xoay trên tay ngừng lại, nhịn không được thốt ra một câu thô: “Mẹ nó, chính là cậu ta.”

***

Trần Tinh Độ: Tôi và cậu không đội trời chung :))

(1) Đào lý: là thành quả “trồng người” hàng trăm năm của người thầy, chỉ người học trò.