Truyện: NGÂN HÀ ĐỘ ANH
Tiếng sửa chữa ở tầng trên ồn ào khiến Trần Tinh Độ tỉnh giấc.
Bảy giờ sáng, đồng hồ báo thức trên điện thoại còn chưa kịp kêu. Đột nhiên tiếng ầm ầm liên tục vang lên từ tấm ván trên trần nhà, giống như có một cột sóng biển cao mười mét từ giữa lòng Thái Bình Dương đập vào đất liền, sóng to gió lớn, chấn động khắp nơi. Tiếp đến là tiếng khoan điện chạy ầm ầm, từ trên trần truyền xuống tường, men theo giường truyền trực tiếp vào đại não cô.
Trần Tinh Độ vô cùng sợ hãi, cô lập tức ngồi dậy, bịt mắt bị tuột mất một bên, hờ hững treo trên sống mũi, giống hệt thuyền trưởng Jack trong phim điện ảnh Cướp biển vùng Caribe, trông cũng không khác gì một nhân vật nổi tiếng bịt một bên mắt trong phim hoạt hình ninja.
Đầu tóc cô rối bù, mắt nhập nhèm buồn ngủ, chửi thề mấy câu.
“Động đất à?” Đây là phản ứng đầu tiên của Trần Tinh Độ. Nhưng ngay sau đó từ tầng trên truyền đến tiếng khoan điện càng to hơn lúc nãy, cốc nước đặt trên tủ đầu giường bị tiếng ầm ầm làm cho di chuyển liên tục, đang hướng về phía thành tủ, nó sắp rơi xuống đất.
“Không biết tên đáng chết nào bảy giờ sáng đã bắt đầu sửa chữa nữa đây?” Trần Tinh Độ gào lên, kéo chăn trùm qua đầu, ngã thẳng xuống giường.
Tiếng sửa chữa đáng chết ở tầng trên vẫn không dừng lại, hệt như muốn phá hủy cả tòa nhà vậy.
“ Đừng ồn nữa, còn ồn ào nữa bà đây sẽ đến tận cửa phá nát nhà ngươi!” Trần Tinh Độ chôn trong chăn không thể nhịn được nữa hét to.
Không biết có phải do lời cảnh cáo của Trần Tinh Độ có tác dụng hay là do người ở tầng trên bộc phát lòng từ bi bảo đội sửa chữa trang trí nhà dừng lại. Tiếng cưa điện ở trên trần nhà đã dừng, thế giới yên tĩnh trở lại.
Trần Tinh Độ thở phào một hơi.
Cô quấn mình trong chiếc chăn mềm mại đang định tiếp tục ngủ một giấc ngon lành thì điện thoại ở cạnh gối bất thình lình kêu lên.
Lại còn là “tiếng nhạc chuông chuyên dụng của mẹ” mà đợt trước lúc mẹ cô bà Bạch Nguyễn về nhà đặc biệt chọn cho cô——“ Bài ca đi học”.
…
Mặt trời chiếu trên cao
Bông hoa cười với em
Chim hót mừng: “Chào buổi sáng, sao bạn lại đeo cặp sách vậy?”
Mình đến trường đi học.
Không ngày nào đến muộn.
…
Giọng hát lảnh lót dường như có tác dụng lấp đầy không gian, xuyên thấu mọi vật cản, tẩy rửa tâm hồn. Nó khiến cho người ta lập tức nhớ lại kí ức thời thơ ấu những năm năm mươi sáu mươi bị người lớn ân cần dạy bảo, kỉ luật nghiêm minh, trước ngực đeo khăn quàng đỏ, không sợ gian khổ đi bộ băng qua đường núi đến trường.
Nghe nói năm đó bà Bạch Nguyễn cũng nghe bài hát báo thức này, ngày ngày thức dậy tới trường. Chẳng qua là vì thiên phú của bà hơn người, năm mười ba tuổi đã được một công ty nổi tiếng ở Hàn Quốc chọn trúng đưa về làm thực tập sinh. Mười bảy tuổi debut với tư cách là thành viên một nhóm nhạc nữ. Mười chín tuổi nổi tiếng khắp nơi, hai mươi tuổi tách ra solo, sau đó tiến quân vào giới điện ảnh.Tiếp sau đó bà giành được vô số các giải thưởng điện ảnh trong và ngoài nước. Trong suốt chặng đường đời đã đi qua phải nói là không gặp chút khó khăn, đúng là con cưng của trời.
Đến tận năm hai mươi tư tuổi kết hôn với Trần Vạn Hòa rồi sinh ra Trần Tinh Độ, bà Bạch Nguyễn mới ý thức được thời đại đã thay đổi, không còn giống như thời đại của bà chỉ cần biết ca hát nhảy múa là được mọi người công nhận. Ở thời đại này nếu không có bằng cấp thì đi đến đâu cũng phải chịu thiệt thòi.
Nhưng về mặt học tập thì Trần Tinh Độ lại…
Trần Tinh Độ trải qua một buổi sáng bị tiếng sửa chữa điên rồ lúc bảy giờ sáng quấy nhiễu tỉnh giấc, chưa được hai phút bà Bạch Nguyễn lại điên cuồng gọi điện đến, cô không thể nào tiếp tục giấc ngủ này được nữa. Cô suy sụp ôm chăn ngồi dậy, tóc rối như tổ quạ, hai mắt thâm quầng như gấu trúc.
Trong nhà vệ sinh, Trần Tinh Độ đặt điện thoại lên giá trên bồn rửa mặt, vừa đánh răng vừa nói chuyện video với bà Bạch Nguyễn.
Đầu bên kia bà Bạch Nguyễn hình như đang ở một nơi quay chụp nào đó. Mới bảy giờ sáng mà bà đã trang điểm xong xuôi, nhà tạo mẫu tóc đang tạo kiểu cho bà bằng máy uốn.
Bà Bạch Nguyễn nhìn màn hình điện thoại nhẹ nhàng gọi: “Độ Độ à!”
“Ừm.” Trần Tinh Độ đáp lời, sau lưng đột nhiên lạnh toát, suýt nữa thì cô bị nghẹn kem đánh răng.
Bà Bạch Nguyễn nói: “Mắt con thâm quầng như vậy, tối qua con lại thức khuya hả?”
“Vâng.” Trần Tinh Độ ủ rũ đáp, tối hôm qua chơi DNF đến tận ba giờ sáng mới ngủ. Cô còn chưa ngủ được mấy tiếng đã bị gọi dựng dậy, tỉnh táo được mới là lạ đấy.
Cô nhổ một ngụm bọt kem đánh răng vào trong bồn rửa mặt.
Bà Bạch Nguyễn nói: “Không phải mẹ bảo dì Lan dặn con là hôm nay phải đi học nên tối qua phải ngủ sớm hay sao?”
“ À, con quên mất.” Trần Tinh Độ đáp qua loa, cô kéo khăn mặt trên móc xuống, lau sạch bọt kem đánh răng trên miệng. Sau đó cô vặn vòi nước, cúi đầu xuống lấy nước vỗ vào mặt.
Bà Bạch Nguyễn hơi cau mày, xem ra bà đã bắt đầu nổi giận rồi: “Học kì trước chủ nhiệm lớp con gọi điện thoại cho mẹ, tổng điểm cuối kì của con được có hai trăm điểm, cứ tiếp tục như vậy thì đừng nói đến đỗ đại học, đỗ cao đẳng còn khó.”
“À, con sẽ cố gắng.”
“……”
Chắc là vì cảm nhận được sự qua loa lấy lệ của con gái, nên mãi một lúc lâu bà Bạch Nguyễn vẫn còn đang nghẹn lời không nói được gì. Lúc này trợ lý đứng bên cạnh đeo search hoa tai cho bà không cẩn thận làm bà đau, bà Bạch Nguyễn kêu lên, tâm trạng lại càng không tốt.
Bà Bạch Nguyễn thở dài một hơi nói: “ Độ Độ à, con mà cứ như vậy thì không được, con người không thể không có sở trường.”
“Không phải ngày xưa mẹ cũng học hành chẳng ra làm sao hay sao?” Nhắc đến việc này thì Trần Tinh Độ cãi lại rất nhanh, bám lấy việc ngày xưa bà Bạch Nguyễn nghỉ học cấp ba để debut: “Nếu thực sự không học được thì con cũng debut là được mà.”
“…” Bà Bạch Nguyễn hơi ngừng lại, dường như bà không ngờ được Trần Tinh Độ sẽ nói như vậy. Lúc sau bà càng cau chặt mày, nghiêm nghị nói: “Không được. Con giống ba con, nhan sắc quá có lỗi với khán giả.”
“…”
Trần Tinh Độ vừa mới rửa mặt xong, cô vuốt hết nước trên mặt xuống nhìn thẳng trong gương. Thiếu nữ trong gương khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ, lông mày như lá liễu, mũi cao môi mỏng mặt tròn tròn. Về mặt nhan sắc đúng là Trần Tinh Độ chưa từng nghi ngờ bản thân mình.
Cho dù cô có một bà mẹ luôn cho rằng mình là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân và một ông bố luôn cho rằng vợ mình là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân đi chăng nữa.
Mối thù sỉ nhục không đội trời chung, Trần Tinh Độ quyết định không nhiều lời với bà Bạch Nguyễn nữa.
“Con cúp máy nhé, con phải đi debut đây.”
“…”
Không đợi bà Bạch Nguyễn kịp phản ứng lại, Trần Tinh Độ nhanh chóng tắt video. Hôm nay bà Bạch Nguyễn có lịch chụp hình cho tạp chí, chắc trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có thời gian để gọi điện dạy dỗ cô.
Trần Tinh Độ nhìn vào gương chỉnh trang lại khuôn mặt mình, cô mặc váy ngắn và áo sơ mi lên, đóng hết các cúc từ trên xuống dưới, gồm cả hai cúc ở chỗ xương quai xanh. Thiếu nữ vừa phản nghịch vừa dương dương tự đắc, cô luôn mặc váy cực ngắn đã được sửa lại, thi thoảng còn mặc cả đồng mục của nam sinh.
Chỉ bởi vì ngầu mà thôi, cũng chẳng có lí do gì khác.
Từ thang máy đi ra, có một chiếc xe tải chở hàng lớn đậu trước sảnh cách đó mười mấy mét. Công nhân của công ty chuyển nhà nhảy xuống khỏi thùng xe, khoảng ba bốn người, từng người từng người di chuyển đồ gia dụng ra khỏi thùng.
Bên cạnh còn lắp một cái dốc nghiêng tạm thời, một chiếc xe lăn bằng kim loại được đẩy xuống, có một nam sinh đang ngồi trên đó.
Trần Tinh Độ híp mắt muốn nhìn cho rõ, hai công nhân mỗi người khiêng một đầu sô pha đi về hướng thang máy: “Xin lỗi, làm phiền tránh đường.”
Trần Tinh Độ nghiêng người, đợi vật che trước mắt đi qua, cô lại nhìn ra phía ngoài cửa, nam sinh ngồi trên xe lăn đã không còn thấy bóng dáng.
Thời tiết tháng bảy ở Nam Thành, không khí oi bức, ẩm ướt mang cảm giác dinh dính. Sáng sớm ánh nắng xuyên qua bóng cây thành những chấm nắng rọi trên đỉnh đầu.
Trần Tinh Độ đứng bên đường đợi một lúc, cặp sách cũng chẳng đeo cẩn thận, quai cặp tùy ý khoác lên một bên vai. Cô đang định rút điện thoại ra thì một chiếc xe Bentley màu đen đi đến dừng trước mặt cô.
Cửa sổ ghế sau hạ xuống, Trương Tử Nhiễm ngồi bên trong nịnh nọt vẫy tay với cô: “Độ gia, bên này, bên này.”
Trần Tinh Độ kéo cửa xe ngồi vào trong, tùy ý vứt cặp sách vào trong góc ghế sau, đôi chân thon dài duỗi ra gác lên lưng ghế trước. Cả người cô thả lỏng ngả ra dựa vào lưng ghế.
Đắp chiếc áo khoác dài lên người, cô nhắm mắt lại, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngủ thϊếp đi.
Trương Tử Nhiễm nhìn khuôn mặt thiếu ngủ Trần Tinh Độ, đầu mày cau lại, cả người tản ra hơi thở ai dám chọc vào người đó sẽ chết ngay lập tức, cậu ta liền sán lại bóp đùi cho cô, rồi lại đấm vai: “Độ gia, sáng sớm ngày ra ai đã chọc chị vậy?”
“Tầng trên sửa chữa.” Trần Tinh Độ khép mắt cau mày, bực bội nói: “Vừa rồi mẹ tôi lại gọi điện dạy dỗ đến mức đau cả đầu.”
Trương Tử Nhiễm đảo mắt, cậu ta biết lúc này Trần Tinh Độ đang cảm thấy rất phiền, vì bảo vệ cái mạng nhỏ của mình cậu ta tuyệt đối không thể đâm đầu vào họng súng: “Dì Bạch cũng là vì tốt cho chị…”
Còn chưa nói hết lời.
Trần Tinh Độ mở mắt, đôi mắt phượng sắc bén, đuôi mắt hơi nhếch lên, trong mắt đầy sự uy hϊếp. Lúc sắp ngủ, cả người lạnh nhạt, tính tình nóng nảy: “ Trương Tử Nhiễm, cậu nói lại lần nữa xem.”
Giọng nói tràn ngập sự uy hϊếp.
Trương Tử Nhiễm lập tức ngậm miệng.
Từ nhỏ đến lớn, Trần Tinh Độ ghét nhất bị người khác quản lí, cũng ghét bị người khác giáo dục, những lời như kiểu người lớn cũng vì tốt cho bạn, thầy cô cũng vì tốt cho bạn cô đã nghe đến phát chán, phát ghét rồi.
Sau khi thay đổi tư thế ngồi, Trần Tinh Độ tiếp tục dựa lưng vào ghế, khép mắt lại, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.
Sự tàn độc tản ra từ người Độ gia quét qua người Trương Tử Nhiễm khiến sự thiếu tỉnh táo còn sót lại do buổi sáng mới ngủ dậy đi theo cả kì nghỉ hè lập tức tan biến. Cậu ta nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận hỏi: “Vậy Độ gia này, một tháng tới em vẫn đến đón chị chứ?”
“A!” Trần Tinh Độ khẽ mở mắt, lười biếng nhìn cậu ta hỏi: “Sao, cậu không muốn hả?”
“Nếu không muốn thì…”
“Muốn, muốn, được đón Độ gia đi học hàng ngày là vinh hạnh cả đời này của em.” Trương Tử Nhiễm vội vàng nói.
“Xí.” Trần Tinh Độ nhếch khóe miệng, tâm trạng buồn bực cả buổi sáng cũng vơi bớt vì hành động gây cười của tên nhóc Trương Tử Nhiễm này. Cô vươn một bàn tay ra trịnh trọng vỗ lên vai Trương Tử Nhiễm, an ủi nói: “ Yên tâm đi, nhóc Nhiễm, có gia ở đây sau này không ai dám bắt nạt cậu.”
“Hu!” Trương Tử Nhiễm đáp lời, cậu ta cảm động đến mức lau nước mắt ở khóe mắt.
Trương Tử Nhiễm không được như Trần Tinh Độ, từ khi vào lớp mười đã học ở lớp trọng điểm của trường Nhất Trung, gia đình lại là kiểu gia đình old money(1), từ đời ông nội đã bắt đầu kinh doanh buôn bán, tiềm lực hùng hậu, là một gia đình giàu có chuẩn mực. Bố của Trương Tử Nhiễm giàu về đất, tổ tiên ba đời đều là nông dân, đến tận năm Trương Tử Nhiễm lên cấp hai gặp đúng lúc thành phố cải tạo lại. Một lần thu mua mười mấy mẫu đất của nhà ông, sau một đêm trở nên giàu có, mới xứng với cái tên “con cháu nhà giàu”.
(1)Gia đình old money: Gia đình phong cách “tiền cũ”, một gia đình chuẩn mực và gia thế hùng mạnh.
Nhà giàu mới nổi thì cũng chỉ là nhà giàu mới nổi mà thôi, tổ tiên ba đời chẳng hề có chút học vấn nào, chỉ dựa vào quan hệ để vào lớp trọng điểm, không ít lần cậu ta bị các bạn cô lập xa lánh.
Nếu không phải nhờ có Trần Tinh Độ giang tay bảo vệ thì làm gì có ngày tháng được sống yên ổn như bây giờ của Trương Tử Nhiễm.
Đến trường, Trương Tử Nhiễm về lớp trước, không biết tối qua Trần Tinh Độ ăn nhầm cái gì, bụng đột nhiên đau nhói, cô vừa xuống xe đã vội vã chạy vào nhà vệ sinh.
Trần Tinh Độ cởi váy ra, ngồi xuống bệ, trong bụng đảo loạn một hồi, đau đến mức suýt nữa thì ngất đi. Mãi mới qua được lúc đau nhất, Trần Tinh Độ ấn nút xả nước, nước trào ra dưới bồn cầu, mang theo những thứ tối qua cô đã ăn như tôm hùm đất, ngô nướng, nấm kim châm, lạp xưởng, mực sợi sấy khô…Thế giới tươi đẹp hơn nhiều.
Cô mở cặp sách ở bên cạnh ra, vươn tay vào sờ soạng…
Mẹ nó chứ!
Trần Tinh Độ cũng không nhịn được nói lời thô tục.
Vậy mà lại không có giấy ăn.
Trần Tinh Độ hết cách ngồi trên bồn cầu, váy đã cởi ra rồi, mông lồ lộ, thứ đồ trong bồn cầu một lời khó nói hết, đến bản thân cô cũng khó mà chịu được cái mùi này. Nếu cô cứ như vậy không lau sạch đã mặc váy lên đi ra ngoài, uy danh của Độ gia cô chỉ sợ là sẽ bị hủy hoại ngay lập tức trong cái nhà vệ sinh của Nhất Trung này.
Gọi điện thoại kêu người mang đến cũng không được. Trải qua sự việc lần trước không cẩn thận làm rơi một chiếc điện thoại mới cứng vào trong bồn cầu, lần này Trần Tinh Độ rất sáng suốt. Cô xuống xe liền đưa hết những đồ điện tử đáng giá như điện thoại, ipad cho Trương Tử Nhiễm kêu cậu ta mang về phòng học trước.
Trần Tinh Độ hối hận đến xanh cả mặt rồi.
Từng giây từng phút trôi qua, ngoài nhà vệ sinh truyền đến tiếng học sinh lục tục vào lớp, Trần Tinh Độ lại càng nóng ruột hơn, thậm chí cô còn nghĩ đến cả việc xé vở ra dùng tạm lúc cấp bách.
Mặc dù thành tích của cô tệ, nhưng nhân phẩm không tồi tệ đến mức đó.
Bên ngoài truyền đến tiếng đẩy cửa giống như có ai đó đi vào nhưng lại không nghe thấy tiếng bước chân, chỉ nghe thấy vài tiếng ken két. Giờ phút này Trần Tinh Độ cũng không quan tâm được nhiều như vậy nữa. Cô nghĩ danh tiếng của Độ gia cô ở Nhất Trung vang dội, cho dù là toàn thể khối mười hai hay là những đàn em khóa dưới lớp mười vừa nhập học làm gì có ai là chưa từng nghe đến tên Độ gia cô chứ? Có ai lại không tự hào vì được gặp cô?
Trần Tinh Độ kéo khóa cửa xuống, chầm chậm mở hé cửa, vừa đủ lộ ra nửa khuôn mặt của cô. Trong lòng cô hơi thấp thỏm bất an nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt bình tĩnh. Cô cố bình ổn tâm trạng, dùng giọng điệu chân thành hỏi:
“Bạn học, xin hỏi bạn có…”
Trần Tinh Độ chưa nói xong đã ngây người.
Nam sinh ở bên ngoài cũng ngây người.
Nam sinh da trắng hơi gầy, mắt phượng mày ngài, đôi đồng tử đen nhánh như được phác họa bằng mực nước, ngũ quan anh tuấn. Bề ngoài rất lạnh lùng, khó gần.
Trên người mặc bộ đồng phục giống hệt cô, ngồi trên xe lăn, một tay đỡ súng, động tác hơi ngừng lại. Đôi đồng tử xinh đẹp mở lớn, đang không thể tin được nhìn cô.
Trần Tinh Độ cũng không thể tin được.
“Cậu…” Cổ họng Trần Tinh Độ giống như đang nghẹn một quả trứng gà, khó khăn mở miệng nhưng lại không phát ra được tiếng nào. Ánh mắt cô vượt qua vai anh nhìn thấy một hàng bồn cầu đi tiểu của nam chỉnh tề sau lưng anh.
Trần Tinh Độ: Mẹ nó chứ, vậy mà cô lại vào nhầm Wc nam?