Nữa ngày quay diễn kế tiếp thực sự gian nan.
Cảnh quay hôm nay là nam chủ đối đầu trực tiếp với những kẻ truy gϊếŧ mình trong mưa, Dư Ý và những người khác đóng vai nhân vật bị nam chủ đánh ngã xuống bùn. Loại tiểu thịt tươi, minh tinh tuyến hai được quay chụp trong các web drama này được chọn lựa theo tiêu chuẩn: khốc, mỹ, soái.
Vào cuối thu, sắc trời càng chuyển tối thì nhiệt độ càng giảm thấp, Dư Ý làm diễn viên quần chúng cũng không biết chính mình đã đắc tội với nam chính và đạo diễn lúc nào mà phải diễn đi diễn lại mười mấy lần mới cho qua.
Mười mấy lần…
Dư Ý cũng bị xối nước, đẩy ngã vào bùn mười mấy lần…
Sau khi kết thúc buổi quay diễn, bộ dạng Dư Ý lúc này cũng đã chật vật không thể nhìn nổi. Trong khi, cậu đang dùng khăn giấy lau đi vết bùn lầy trên mặt và mắt thì nam chính được bọc trong khăn tắm khô mát, cầm một tách cà phê nóng do trợ lý đưa, đi đến cười nói, giọng điệu thật thản nhiên không có một chút ý tứ xin lỗi: “Tiền bối, thật ngại quá, hôm nay trạng thái của tôi thật không tốt, làm hại anh phải quay lại nhiều lần.”
Dư Ý dừng lau, dùng thái độ không kiêu ngạo, không siểm nịnh đáp lời: “Không có gì, tích cách nhân vật đặt ra là như vậy”. Dứt lời, cậu liền muốn quay đi, cả một ánh mắt xã giao cũng không cấp cho người này, hoàn toàn không đem kẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ để vào mắt.
Nhưng vừa muốn đi qua người kia thì đối phương đột nhiên lại run tay, đem cà phê nóng trong tay “Không cẩn thận” đổ hơn phân nữa vào tay Dư Ý.
Một ly cà phê nóng đổ lên mu bàn tay, trong phút chốc làm liền đem mu bàn tay trắng nõn của Dư Ý làm đỏ lên, tay đứt ruột xót, cơn đau truyền thẳng vào lòng.
“Ây da, tiền bối, thật ngại quá, vừa mới đóng phim xong, tay bị tê nên không cẩn thận làm đổ. Hắn làm ra vẻ mặt vô tội cười nói.
Dư Ý hơi hơi hé miệng, muốn nói điều gì đó, nhưng vài giây sau đó một chữ cũng không thốt nên, chỉ im lặng rời đi.
Phía sau lưng cậu vang lên lời người nọ nói cùng trợ lý: “Nhìn thấy chưa? Omega thì sao, xuất thân hào môn thì sao, hiện giờ cùng chó rơi xuống nước có cái gì khác nhau.”
Cho đến hôm nay, những lời châm chọc đó Dư Ý đã nghe được quá nhiều.
Trở lại phòng nghỉ, cậu đang tính xử lý vết bỏng rồi chuẩn bị đi tắm thì âm thanh điện thoại vang lên.
Người gọi tới ¾ Nhan Từ
Omega chỉ thoáng nhìn thấy tên người gọi đến, đột nhiên trở nên giống như gặp phải kẻ thù lớn, dưới đôi mày nhíu chặt ánh mắt trở nên lãnh đạm, nhìn kỹ trong đó còn cất giấu cả nỗi sợ hãi.
Điện thoại vừa mới mở, tiếng nhạc vang dội bên tai tưởng chừng như muốn thủng màng nhĩ, tiếp theo đó là một âm thanh trầm thấp nhưng lại mang ý cưỡng chế, không thể chống lại: “Dư Ý, tôi đang đi uống rượu cùng các nhà hợp tác, cậu cũng tới đây đi.”
Mắt Dư Ý rũ xuống nhìn mu bàn tay còn đang đỏ, im lặng hai giây rồi nói: “Tôi không muốn đi, tôi mệt…”
Lời còn chưa dứt, Nhan Từ đã trực tiếp ngắt lời, không vui nói: “Tôi nói cậu đến đây! Đừng để tôi nói đến lần thứ ba”
Tuy nói chuyện qua điện thoại, nhưng Dư Ý cũng có thể hình dung được gương mặt không kiên nhẫn, tức giận của Alpha. Nếu là ngày thường, Nhan Từ kêu mình đến giống như gọi cẩu, Dư Ý dù trong lòng không muốn nhưng vẫn sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Nhưng hôm nay lại khác, sau một ngày làm việc cường độ cao, thể lực của cậu đã bị tiêu hao quá mức, thân thể mệt mỏi mà tâm tình càng không tốt. Dư Ý không thuận theo ý muốn của đối phương, mở miệng từ chối: “Nhan Từ, hôm nay tôi thật sự rất mệt, tôi không thể đi được.”
Nhan Từ sau khi nghe xong lại cười lạnh một tiếng.
Dựa vào hai tháng chung sống ngắn ngủi, Omega cũng có thể hiểu được một phần tích cách của đối phương, quả nhiên, sau khi cười lạnh Alpha lại nói ra những lời vô cùng khó nghe: “Cậu mệt mỏi sao? Thời điểm người cha vô dụng của cậu bán cậu cho tôi chỉ nói tôi có thể tùy tiện chơi, chưa nói thân thể cậu quý giá mỏng manh, nếu cậu mệt…”
Nhan Từ dừng lại một chút, rồi tiếp tục chầm chậm nói với giọng điệu thập phần khinh thường: “Cậu có thể cút đi”
Dư Ý thật sự muốn bỏ đi, nhưng cậu thật sự không thể.
“Thật xin lỗi, anh đừng giận, tôi… Tôi sẽ nhanh chóng đến.”
Dư Ý thỏa hiệp