Ánh mắt của Kha Nguyên rực cháy khiến tôi như chết trân. Trong giây lát tôi mới ý thức được mình nên quay lại nhà tắm. Chân tôi bước như chạy. Xấu hổ quá đi mất.
Lúc quay người tôi còn kịp thấy Kha Nguyên cũng quay đi. Hai vành tai anh đã đỏ bừng.
Quay trở ra tôi vờ như không có chuyện gì. Kha Nguyên cũng phối hợp ba con người ngồi trên xe chỉ có anh và kỹ sư Khang nói chuyện tôi hầu như không xen vào.
Quy mô dinh thự rộng ba ngàn mét vuông. Gia chủ muốn xây theo phong cách Địa Trung Hải. Nền móng đang được các công nhân cùng máy móc đào lên, đo đạc rất tỉ mỉ chính xác từng centimet. Mọi người ai nấy đều rất chú tâm. Nhìn bọn họ tôi không cầm lòng mà nghĩ về người cha kiếp trước của mình. Để nuôi tôi ăn học ông chẳng quản khó nhọc, khi công ty giảm chỉ tiêu công nhân viên, cha không ngại xin đi làm phụ hồ luôn. Sức ông không được như người ta nhưng được cái chăm chỉ nên chủ thầu rất quý. Khi biết ông trước làm bàn giấy nhân tiện trong công ty xây dựng cũng thiếu người, chủ đầu tư liền cất nhắc ông. Có lẽ tôi giống cha, như ngọn cỏ dại dù ở đâu cũng bướng bỉnh sinh sôi.
Chút hoài niệm vậy mà làm mắt tôi nhoà đi. Kha Nguyên phát hiện ra tôi khóc nên rất lo lắng. Anh chạy tới thì thầm vào tai tôi:
- Có chuyện gì à? Sao chị khóc rồi?
- Bụi… bụi nhiều quá! Tôi nói dối, gần đây có chợ búa gì không? Nhờ một người đi mua nước với trái cây cho anh em ăn uống nghỉ giải lao.
Anh dường như không tin nhưng cũng không hỏi thêm. Kha Nguyên nhờ một kỹ sư khác đi mua trái cây và nước uống. Tôi dúi vào tay anh ta năm triệu, tính nhẩm chắc mua đủ 70 người.
Chúng tôi cùng nhau kiểm tra từ nguyên vật liệu, các biện pháp bảo vệ an toàn cho công nhân, chất lượng những phần nền móng đã hoàn thiện…
Khi Kha Nguyên và tôi cùng Khang đi đến kho chứa xi măng, chúng tôi xem được một nửa thì nước và trái cây đã về, mọi người gọi chúng tôi ra, ăn uống chung. Tôi bỗng dưng có một dự cảm không lành.
Khẽ kéo tay Kha Nguyên tôi nói:
- Kiểm tra hết đã. Cẩn tắc vô áy náy.
Anh khẽ ừm một tiếng rồi bảo Khang cứ ra trước. Hai chúng tôi tiếp tục đi sâu vào bên trong.
Thật là có chuyện. Năm trăm bao xi măng cuối cùng không đúng hàng mà chúng muốn nhập. Tên hãng sản xuất sai.
Chúng tôi vẫn im lặng ra ngoài ăn trái cây với công nhân. Khi công nhân quay trở lại làm việc Kha Nguyên yêu cầu họp gấp với bộ phận quản lý ở đây.
Khuôn mặt anh mặc dù đang nở nụ cười nhưng rõ ràng ý cười không chạm đáy mắt.
- Ai phụ trách kiểm tra vật liệu nhập kho? Tôi cho cơ hội duy nhất, một khi đưa ra cơ quan chức năng điều tra thì tội nào bao nhiêu năm tù tự biết.
Trong đám người đa phần ánh mắt hoang mang không hiểu chuyện gì. Một hồi lâu, mất kiên nhẫn, Kha Nguyên rút điện thoại ra định gọi cho ai đó thì hai người đàn ông đứng dậy. Một trung niên, một thanh niên tướng người khắc khổ. Hai người bọn họ tranh nhau nhận tội là do mình.
Cậu thanh niên bật khóc:
-vEm xin lỗi sếp, em biết tội em lớn. Xin anh cứ tống em vào tù.
- Không phải nó đâu, là chú, vợ chú phải chạy thận. Bao nhiêu tiền của cũng không đủ, vừa rồi bà ấy nhập viện chú… chú cùng đường nên làm liều…
Kha Nguyên chau mày. Anh định nói gì lại thôi. Vẫy tay ra hiệu cho hai người bọn họ ngồi xuống anh thì kéo tôi ra ngoài.
Chúng tôi đi khá xa rồi dừng lại dưới một bóng cây. Anh châm một điếu thuốc, nhìn từng lợn khói đan vào nhau tôi lại rối rắm. Đó là nhân viên dưới quyền anh, tôi không quản, cái tôi để tâm là chất lượng công trình.
- Xin lỗi đã để chị thất vọng rồi.
- Không có gì, may mà phát hiện sớm. Việc bên anh giải quyết thế nào tôi không xen vào.
Kha Nguyên nghe vậy không phản ứng gì. Cái dáng vẻ hút thuốc cũng hấp dẫn thật. Xương hàm rõ nét, vuông vức rất nam tính. Đường cong từ cằm trượt xuống cổ phô ra yết hầu gợi cảm. Hôn lên sẽ…
Tôi lại nghĩ gì vậy. Lắc lắc đầu cố xua đi hình ảnh kia, trông tôi như một cô ngốc.
Kha Nguyên đứng thẳng người vươn tay vỗ đầu tôi:
- Nghĩ gì đen tối nên xấu hổ à?
- Đâu… đâu có! Tôi lắp bắp.
Có chết tôi cũng không thừa nhận mình tưởng tượng ra cảnh hôn lên yết hầu của người đàn ông đó. Hình ảnh ấy thực sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ, khớp ngón trỏ của tôi lại run lên tê rần.
Chiều tối chúng tôi quay trở lại khách sạn, phía bên khách sạn vẫn báo không có phòng trống, ngày mai khách mới trả phòng. Tôi hùng hổ đòi trả phòng. Nhưng Kha Nguyên lại nói tôi cứ nghỉ ở khách sạn, anh sẽ sang khu trọ của công nhân ngủ tạm một đêm.
Một ngày dài nắng và gió của miền biển làm da tôi đen đi thấy rõ. Thân thể này dễ bắt nắng quá. Tắm rửa xong tôi đi ra ngoài định kiếm gì ăn vặt lại gặp Kha Nguyên đang ngồi đợi dưới sảnh. Anh cười bảo:
-Đi ăn thôi.
- Anh chưa về bên kia à?
Tôi ngớ ngẩn hỏi. Anh về tắm xong lại chạy qua, sợ tôi một mình ở chỗ lạ không dám đi đâu một mình.