Có Hai Hào Môn Tranh Nhau Cho Tôi Kế Thừa Gia Nghiệp

Chương 42: Lén lĩnh chứng

Xe khởi động, Vệ Trạch An rời khỏi tiểu khu Hứa gia.

Trải qua một đêm ngủ yên, Hứa Tuấn Lân làm việc và nghỉ ngơi cực kỳ quy luật. Không ngủ hơn 11 giờ tối và thức dậy đúng giờ trước 6:30 sáng. Sáng nay lại vì vội vàng đi chợ sớm mua thịt lợn tươi nên cố ý đặt chuông báo thức lúc sáu giờ.

Y muốn làm một số thịt viên sau đó làm một số sủi cảo mini. Tiểu Bạch thích ăn sủi cảo mini, Vệ Trạch An thích ăn thịt viên mini.

Hứa Tuấn Lân thì thích ăn đồ ăn do chính tay mình làm, vừa đảm bảo vệ sinh sạch sẽ, khẩu vị cũng vừa phải.

Bận rộn cả buổi sáng, lúc Hứa Kiêu Bạch tỉnh lại trên bàn đã bày đồ ăn ngon. Một chén sủi cảo mini, một đĩa dưa muối do Hứa Tuấn Lân tự tay ướp.

Hứa Kiêu Bạch mắt lim dim hỏi: "Ba, tối qua ba mấy giờ về vậy?"

Hứa Tuấn Lân đang bỏ thịt viên vào bát giữ nhiệt, nghe xong ngẩng đầu nhìn cậu một cái nói: "10:30 đi, có lẽ lúc đó con cũng vừa ngủ rồi."

Hứa Kiêu Bạch dụi dụi mắt nói: "Kỳ thật còn chưa ngủ, con nghe thấy ba tắt điều hòa cho con. Chỉ là lúc đó con đang mơ mơ màng màng, không muốn mở mắt."

Hứa Tuấn Lân đóng gói thức ăn xong nói: "Rửa mặt ăn cơm đi." Nói xong tiến lên sờ sờ trán cậu nói: "Không phải lúc nào cũng bật điều hòa cả đêm được,con cẩn thận kẻo cảm lạnh."

Hứa Kiêu Bạch vừa kéo dép đi rửa mặt vừa nói: "Nửa đêm nóng con bị tỉnh lại, con lại bật lên. Điều hòa không khí nhà chúng ta thay đổi tần số, sẽ không bị cảm lạnh. Mùa hè nóng mà ba."

Hứa Tuấn Lân nói: "Vậy lần sau con điều chỉnh nhiệt độ hơi cao một chút, hai mươi sáu độ là được rồi, mỗi lần đều bật có hai mươi hai độ, ba đi vào cả người đều phát lạnh, ngay cả chăn con cũng không đắp, cũng không sợ đông lạnh sao? Bản thân con còn không biết thể chất của mình à? Cẩn thận kẻo..."

Lời còn chưa nói hết Hứa Kiêu Bạch chưa cả rửa mặt xong liền đi ra, khóe môi còn dính bọt kem đánh răng nói: "Cẩn thận kẻo sao ba? Ba, ba có chắc sau này con sẽ tự sinh không? Nếu con thích một cô gái mềm mại thì sao?"

Hứa Tuấn Lân cọ xát bọt kem đánh răng trên má cậu nói: "Không phải con từng có bạn trai sao?"

Hứa Kiêu Bạch chẹp miệng nói: "Vậy cũng không nhất định, lúc trước không phải ba cùng Vệ thúc yêu đương trước sau đó lại cùng mẹ con kết hôn sao?"

Hứa Tuấn Lân bị nghẹn một chút, thầm nghĩ con hỏi lòng xem mẹ con ở đâu mà ra? Ba mới là mẹ con đây này!

Hai ba con tùy ý đấu khẩu hai câu rồi mỗi người ngồi xuống bàn ăn cơm. Hôm nay Hứa Kiêu Bạch còn phải tiếp tục quay chương trình tạp kỹ, phỏng chừng tổ tiết mục sẽ có tiệc chúc mừng, buổi tối có thể trở về trễ một chút. Cậu liền nói với Hứa Tuấn Lân: "Buổi tối nếu quá muộn thì con không trở về đâu, con sẽ ở cùng với Trì Dương. Tối nay ba... Có thể đưa Vệ thúc về nhà đó." Nói đến câu sau cậu còn cố ý đè thanh âm xuống rất thấp.

Hứa Tuấn Lân: "..."

Y ngẩng đầu liền thấy Hứa Kiêu Bạch nháy mắt về phía mình, Hứa Tuấn Lân trong lòng tràn đầy trầm mặc, đứa con trai này không nuôi nổi nữa rồi.

Nhiều lần dặn dò Hứa Kiêu Bạch khi ghi hình không được quá liều mạng, nhỡ may mà bị say nắng sẽ không tốt.

Hứa Kiêu Bạch đáp một tiếng liền vội vàng đi xuống tầng. Công ty phái tài xế kiêm trợ lý chuyên trách cho cậu và Trì Dương, đồng chí Tiểu Lưu giờ phút này đang cẩn thận chờ ở dưới lầu. Tiểu Lưu vốn thỉnh thoảng còn có thể cho đi làm việc khác, hiện tại chị Từ lên tiếng để Tiểu Lưu phải chiếu cố hai người bọn họ suốt ngày đêm.

Tiểu Bạch còn mang theo sủi cảo mini, bởi vì mang không nhiều lắm cho nên chỉ mang đủ cho hai ba người, đủ cho cậu và Trì Dương ăn.

Sau khi đưa Tiểu Bạch xuống tầng, Hứa Tuấn Lân cũng chuẩn bị xong đồ.

Y vừa định xuống liền nhận được điện thoại của Vệ Trạch An, Hứa Tuấn Lân nghe máy, Vệ Trạch An trực tiếp nói: "Tiểu Lân Tử, em đừng quên sổ hộ khẩu đấy."

Hứa Tuấn Lân giật mình vài giây, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Vệ Trạch An ở dưới sảnh chờ, vừa nghe Hứa Tuấn Lân đồng ý, thiếu chút nữa bóp cho bật lửa trong tay nổ tung.

Sau khi cúp máy, hắn liền gửi đi một tin nhắn: "Quá trình chuyển nhượng cổ phần có thể bắt đầu rồi."

Nếu đã đồng ý gả cho hắn, như vậy sính lễ cũng phải có.

Sau khi Hứa Tuấn Lân xuống sảnh liền được Vệ Trạch An ân cần tiếp đãi. Vừa cầm cặp, vừa mở cửa xe, còn thắt dây an toàn cho y. Trình độ nhiệt tình này làm cho Hứa Tuấn Lân đều cảm thấy không quá chân thật.

Kỳ thật y vừa mới đồng ý liền có chút hối hận, như này cũng quá qua loa đi? Chỉ... tùy ý đồng ý liền xong?

Cả đường đi y không nói gì, mặc cho Vệ Trạch An nói cái gì, y đều ừ ừm. Bởi vì lúc này y sắp khẩn trương muốn chết, đột nhiên nhớ tới còn chưa nói với Tiểu Bạch một tiếng, mình cứ như vậy cho thằng bé một người "cha dượng'.

Rối rắm cả một đường, Hứa Tuấn Lân vẫn mãi không nghĩ rõ, mình trầm ổn thận trọng nửa đời người, thế mà phút chót lại không ổn định được?

Mãi cho đến khi Vệ Trạch An dừng xe lại y mới ý thức được, bọn họ không phải lái xe đi tới công ty.

Hứa Tuấn Lân nhìn ra ngoài cửa sổ hỏi: "Anh đi đâu đấy?"

Vệ Trạch An nói: "Đi Cục Dân chính đó! Bằng không tôi bảo em mang theo sổ hộ khẩu làm gì?"

Hứa Tuấn Lân quay đầu lại, quả nhiên thấy được tấm biển của cục dân chính. Y có chút bối rối: "Anh cũng không có nói là sớm như vậy đi? Cục Dân Chính còn vẫn chưa đi làm. Hay là chúng ta quay về chiều lại đến đi."

Vệ Trạch An nói: "Em không hiểu đâu, hôm nay là ngày tốt, người đăng ký rất nhiều. Nếu buổi chiều đến đây không biết sẽ phải xếp hàng đến khi nào. Hai chúng ta ở đây chờ, cũng không đến nửa giờ, vừa mở cửa là có thể đăng ký được luôn."

Cổ họng Hứa Tuấn Lân có chút ngẹn nói: "Có phải có chút gấp không?"

Vệ Trạch An nói: "Không gấp, tôi còn cảm thấy quá chậm, tinh thần đi làm của bọn họ đều không tích cực chút nào cả!"

Hứa Tuấn Lân: "..."

Bây giờ còn cách nửa giờ nữa mới đến giờ làm việc, anh nói mọi người tích cực kiểu gì?

Vệ Trạch An hắng giọng, bỗng nhiên kéo tay Hứa Tuấn Lân nói với y: "Em... em đi ra đây với tôi một lát."

Hứa Tuấn Lân cho rằng hắn chưa ăn sáng, đối diện cục dân chính vừa vặn có một cửa hàng ăn sáng.

Vì thế Hứa Tuấn Lân cùng hắn xuống xe, lại không nghĩ tới Vệ Trạch An bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt hắn.

Lúc này chính là giờ cao điểm đi làm, người đến người đi, vì thế trong nháy mắt xung quanh bọn họ liền tụ tập một đám người.

Mọi người qua đường cũng không tới gần, chỉ đứng từ xa xem. Có thể là bởi vì bên này là cục dân chính, loại tình huống này thấy rất nhiều rồi cho nên tất cả mọi người đều rất bình tĩnh, chỉ là muốn xe xem anh trai đẹp trai này có đáp ứng một anh trai đẹp trai khác hay không.

Hứa Tuấn Lân đúng là không ngờ tới liền cầm một tay hắn vừa muốn kéo hắn đứng lên liền thấy hắn đưa tay từ trong túi quần lấy ra một cái hộp nhung màu lam. Như y đoán, trong hộp chứa một chiếc nhẫn trắng.

Chiếc nhẫn kia cũng không có gì đặc biệt, thậm chí cũng không thể coi là đắt tiền, thậm chí chỉ là một chiếc nhẫn bạch kim bình thường.

Hứa Tuấn Lân cũng không để ý, chỉ là không nghĩ tới Vệ Trạch An từ trước đến nay rất biết trang bị mặt tiền thế mà giờ lại chỉ chuẩn bị cho y một cái nhẫn trắng nhẵn. Y nghĩ hắn sẽ phải cho y một cái nhẫn đính kim cường to bằng quả trứng chim bồ câu khổng lồ.

Vệ Trạch An cứ như vậy quỳ một gối ở đó, lại có chút thẹn thùng. Hắn mò mẫm chiếc nhẫn kia nói: "Lại nói tiếp sẽ rất ngại, chiếc nhẫn này... Tôi giữ nó trong hơn một thập kỷ rồi."

Mi tâm Hứa Tuấn Lân không dễ phát giác nhíu lại.

Vệ Trạch An cười nói: "Em không cần áp lực tâm lý, tôi chỉ là muốn nói cho em biết, thật ra ngày em nói chia tay, tôi muốn đưa nhẫn cho em. Nhưng tôi không nghĩ em lại cho tôi một tấm thiệp cưới. Có điều là sau khi em đi, tôi cũng rất nhanh liền phấn chấn lên, cũng không có sa sút quá lâu. Nhưng em biết đấy... Con người tôi có tính sạch sẽ, sau khi yêu đương qua với em rồi, tuy có làm quen với người khác nhưng luôn luôn không thể tìm thấy kiểu như em. Có lẽ đây chính là những điều mà văn nhân kia nói, đã từng là biển khó là nước. Em chính là biển lớn của tôi, trong mắt tôi sẽ không thể chứa được những vũng nước đυ.c ngầu kia. Tất nhiên, vấn đề này là khi em trở lại, khi tôi với em lại lần nữa ở bên nhau tôi mới nhận thức ra. Nếu em không quay lại, có lẽ tôi sẽ chỉ sống cả đời với đám vật chất mà tôi kiếm được."

Nói xong Vệ Trạch An cười khổ một tiếng, hắn lấy chiếc nhẫn ra nói: "Tôi... Không biết chiếc nhẫn này em còn có thể đeo được nữa không, nhưng em không tăng cân, vẫn là bộ dáng ban đầu, hẳn là... có thể vừa đi."

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Tuấn Lân nói: "Tiểu Lân Tử, kết hôn với tôi nhé? Cha mẹ em không còn nữa, ngay cả khi em và tôi ở bên nhau, sẽ không có ai tách rời được. Coi như là... viên mãn giấc mộng của chúng ta? Em thấy sao?"

Hứa Tuấn Lân nửa ngày không nói gì, mũi y cay cay muốn mạng, cho dù dùng hết khí lực toàn thân vẫn không khống chế được nước mắt chảy xuống.

Y muốn ôm lấy Vệ Trạch An nói cho hắn biết nguyên nhân thật sự năm đó mình rời khỏi hắn là gì, nói cho hắn biết mình sau khi rời khỏi hắn ba tháng sau mới phát hiện có Tiểu Bạch. Nói cho hắn biết lúc đó mình giống như phát điên muốn trở về tìm hắn. Nói cho hắn biết, mười mấy năm nay, mình làm sao không phải tâm lặng như nước, chỉ có núi đồi không có mây*?

*Tâm lặng như nước: Ám chỉ HTL không có vô tâm vô phế k nghĩ đến VTA

Chỉ có núi đồi, không có mây: Mây và núi là 2 thứ luôn đi bầu bạn bên nhau (ngay cả VN mk cũng có 1 bài hát "Mây và núi" nếu ai nghe rồi sẽ rõ cảnh núi cô đơn k có mây. Ở đây ý nói chỉ có HTL (núi) 1 mình chứ k có mây (người vợ hờ trong thiệp cưới mà HTL đưa cho VTA vào 8 năm trước) nào bên cạnh

Nhưng ngàn từ vạn ngữ đến cuối cùng chỉ hội tụ thành một chữ: "Được..."

Chung quanh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Vệ Trạch An quỳ trên mặt đất đeo nhẫn cho Hứa Tuấn Lân lên ngón áp út. Lại cảm thấy rất vừa, không có quá to hay quá bé. Sau đó đột nhiên đứng dậy, ôm lấy Hứa Tuấn Lân hôn y thật sâu.

Hứa Tuấn Lân da mặt mỏng, đẩy Vệ Trạch An ra nói: "Đang có nhiều người nhìn đấy."

Vệ Trạch An cũng không để ý, cầu hôn mất mười mấy phút, vừa vặn cục dân chính đến giờ làm việc. Hắn kéo tay Hứa Tuấn Lân liền đi vào cục dân chính, đến văn phòng đăng ký kết hôn đi theo quy trình kết hôn. Chụp ảnh cưới dưới nền đỏ thẫm, lúc ấn con dấu đóng vào giấy đăng ký kết hôn, cả người hắn đều như trở về thời niên thiếu.

Trong nháy mắt lấy được bản gốc sổ đỏ kết hôn, Vệ Trạch An giữ chặt tay Hứa Tuấn Lân, không biết xấu hổ kêu lên một tiếng: "Vợ ơi~"

Hứa Tuấn Lân vô ngữ nói: "Đừng gọi như vậy."

Vệ Trạch An vừa đi ra ngoài với y vừa nói: "Aiz, xem em kìa lại thẹn thùng, như vậy cũng không được, sau này sống như nào đây?"

Dù sao thì sống cùng lão lưu manh này, nếu không có hai tấm da mặt dày như da trâu thì không được.

Hứa Tuấn Lân lúc này vẫn có chút không có biện pháp chuyển đổi góc độ của mình, luôn cảm thấy mình sau khi gặp Vệ Kiêu, hết thảy đều giống như một trò đùa. Giống như trò đùa lại một lần nữa ở cùng một chỗ, giống như trò đùa lên giường, hiện giờ lại giống như trò đùa kết hôn.

Ngoại trừ y không có đùa giỡn đem thân thế của Tiểu Bạch nói ra, hết thảy đều có vẻ không quá chân thật.

Y lên xe ngồi ở ghế lái phụ, Vệ Trạch An vui vẻ như một chó được phát cho khúc xương. Hứa Tuấn Lân sắp không nhìn nổi hắn nữa, tình cảm chính là thứ kỳ diệu như vậy, y tự nhận mình chẳng qua chỉ là một nam nhân bình thường có chút bề ngoài. Có đức gì mà đáng để hắn nhớ thương mình như vậy.

Lại nói tiếp, trong lòng thế nhưng còn rất vui vẻ.

Y lén chụp ảnh giấy chứng nhận kết hôn lặng lẽ gửi cho con trai bảo bối của mình, tầm gần trưa, con trai bảo bối của y trả lời lại một hơi hơn mười tin nhắn cho y.

"Á á á á á á á á á á á á!!!!!!!!!!!!"