Có Hai Hào Môn Tranh Nhau Cho Tôi Kế Thừa Gia Nghiệp

Chương 25: Quyền sở hữu cổ phần

Ngày hôm sau Hứa Kiêu Bạch tiếp tục đi ghi hình "Thám tử số 6", đạo diễn lại sắp xếp lại toàn diện nhân sự một chút. Hứa Kiêu Bạch không còn ngốc nghếch ngọt ngào nữa, mà là Gia Cát ốm yếu. Lý lịch cũng từ sinh viên đại học vừa tốt nghiệp đổi thành thiếu niên thiên tài đi học tiến sĩ trở về. Thiếu niên thiên tài trời sinh thân thể không tốt, nhưng lại có một trí lực vượt qua đầu óc người thường. Rất nhiều manh mối mấu chốt đều xuất phát từ thiếu niên đề điểm mà ra.

Vì thế Hứa Kiêu Bạch lại được bổ sung rất nhiều cảnh quay, lại vội vàng quay xong hạng mục thêm cuối cùng đến khi sắc trời tối đen mọi người mới coi như hoàn toàn kết thúc đoạn ghi hình đầu tiên.

Đạo diễn cho biết, mặc dù việc ghi hình đầu tiên đã kết thúc, nhưng đây không phải là thời gian để ăn mừng. Baba kim chủ thượng ý khó dò, cho bọn họ chỉ tiêu thấp nhất. Nếu chỉ số độ hot dưới 0,5 thì cứ ghi hình theo tình huống hiện tại. Nhiều nhất thì lại cho thêm tiểu võng hồng tuyến 18 vào, bọn họ cũng không có khả năng mời được bao nhiêu người tên tuổi lớn tới đây.

Sau khi ghi hình xong, mọi người giải tán tại chỗ. Lịch trình của Hàn Tử Phong tương đối gấp gáp, thừa dịp ba ngày tới không có ghi hình chương trình liền vội vàng đi quay chụp phát ngôn cho một món đồ uống chức năng. Trước khi đi, Hàn Tử Phong ôm Hứa Kiêu Bạch và thêm bạn trên wechat nói: "Có chuyện gì muốn nói thì cứ nói với cậu nha trai lớn."

Hứa Kiêu Bạch thụ sủng nhược kinh nói: "Cám ơn cậu, cháu nhất định sẽ không khách khí đâu."

Sức hấp dẫn cá nhân của Tiểu Bạch rất thần kỳ, thường thường nhìn qua người rất khó ở chung, sau khi gặp được Tiểu Bạch đều sẽ cùng cậu trở thành bằng hữu. Tính cách của Tiểu Bạch rất hoạt bát, nhưng cũng rất có chừng mực. Mang lại cho mọi người cảm giác đơn giản là vô hại, trên thực tế lại EQ siêu cao. Ở chung với cậu không cần giấu diếm, lại không cần lo lắng cậu sẽ làm gì sau lưng. Dù sao đôi mắt trong suốt của cậu kia phảng phất như trẻ con, làm cho người ta ảo giác vô điều kiện có thể tin phục.

Trì Dương nhận điện thoại, vẻ mặt buồn bực nói với Tiểu Bạch: "Tôi cũng đi đây, chú tôi đến đón tôi rồi. Cũng không biết lại nói gì với ba mẹ tôi nữa, khi còn bé họ mặc kệ tôi, giờ tôi đã mười chín tuổi rồi lại muốn đến bồi thường cho tôi. Ông trời ơi, những gì tôi cần là tự do, không phải bồi thường!"

Hứa Kiêu Bạch tràn ngập đồng tình nhìn thoáng qua Trì Dương nói: "Hôm nào cùng nhau chơi đi, cậu đi đường cẩn thận đấy."

Về chuyện của Trì Dương trước đó Tiểu Bạch cũng nghe hắn nói qua. Ba mẹ hắn từ lâu đều vì dốc sức sự nghiệp mà giao hắn cho ông ngoại chăm sóc. Ông ngoại nhàn rỗi, đem tôn tử xem như huynh đệ mà nuôi. Mang cháu đến Thiếu Lâm Tự, theo các võ tăng học vài năm. Kết quả đèn sác thì không đọc tốt, ngược lại học được cách đi giang hồ bán nghệ.

Công việc cũng là do chính hắn tìm kiếm, không muốn cha mẹ can thiệp quá nhiều. Kết quả người mới chỉ bắt đầu hai năm nay mà bỗng nhiên ba mẹ hắn tìm tới muốn bù đắp cho sai lầm trước kia của mình.

Thực tế mà nói, đối với đứa trẻ đã trưởng thành, chúng không muốn bù đắp như vậy. Điểm này đồng chí Hứa đã làm rất tốt, Tiểu Bạch từ nhỏ đến lớn đều là do y tự tay chăm sóc. Cho dù tách ra một ngày, cũng sẽ kịp thời đón cậu trở về bên người. Tiểu Bạch luôn cảm thấy với năng lực học tập của ba cậu, nếu như không phải bởi vì có mình, sự phát triển của y khẳng định sẽ không dừng lại ở đó.

Nhưng ngay cả khi có cậu thì đồng chí Hứa vẫn được cấp chứng chỉ kế toán công chứng. Năm năm trước, lương hàng năm của đồng chí Hứa đã lên tới hơn mười hai ngàn*, cái này ở thành phố nhỏ này mà nói thì họ đã ở tầng lớp trung lưu.

Đặng: Lấy tỉ giá 3500 thì 12.000NDT= 43tr VND

Tuy nhiên, thành phố thì cũng chỉ là thành phố nhỏ. Kể từ khi dòng vốn chảy vào thành phố H, cảng bắt đầu phát triển rầm rộ, các thành phố nhỏ đã có chút làm ăn, số tiền này cũng càng ngày càng không đáng giá.

Vì hôm nay tan tầm sớm, Tiểu Bạch lại nói buổi tối sẽ trở về nên Hứa Tuấn Lân liền tự mình đến đón cậu.

Trên xe là thịt trứng và một ít hải sản khi y đi ngang qua chợ mua được, cách thư giãn phổ biến nhất của Hứa Tuấn Lân chính là nấu cơm. Y thường xuyên nghiên cứu các công thức nấu ăn khác nhau, và bởi vì hai người ăn lượng thức ăn lại quá nhỏ mà cứ làm nhiều nên có nhiều đồ lãng phí. Cho nên lúc trước Trần Trình thường xuyên đến nhà y ăn cơm, thẳng đến khi Hứa gia ở tiểu khu hoa viên bên cạnh này mua nhà mới bớt đi số lần cọ cơm.

Lại đến khi hai người chia tay, liền không còn gặp nhau nữa.

Hứa Kiêu Bạch lấy ra một quả cà chua từ trong túi, dùng khăn giấy lau rồi ăn. Hứa Tuấn Lân nhíu mày nhìn con trai mình một cái, không nói gì.

Đồng chí Hứa bị mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, tất cả trái cây và rau quả của y phải được rửa sạch và sau đó ngâm với nước muối rồi mới ăn, nếu không đánh chết y cũng sẽ không ăn. Thấy Tiểu Bạch vừa rồi tùy tiện lau một cái liền ăn, cho dù trong miệng không nói nhưng trong lòng y cũng bắt đầu để ý.

Hứa Kiêu Bạch vui tươi nháy mắt về phía ba, Hứa Tuấn Lân bất đắc dĩ nói: "Cẩn thận bệnh từ miệng vào."

Hứa Kiêu Bạch nói: "Con lột vỏ ra, được chưa ba?"

Hứa Tuấn Lân lắc đầu nói: "Con được nghỉ ba ngày sao?"

Hứa Kiêu Bạch vâng một tiếng: "Ngày mai con đến ký túc xá trường thu dọn đồ đạc một chút, chuẩn bị nghỉ hè. Bọn con đã đủ điểm rồi, lão đồng chí Hứa của con là số một! Ba có muốn con muốn tiếp tục học nghiên cứu sau khi tốt nghiệp không?"

Hứa Tuấn Lân không nói gì liếc cậu một cái nói: "Mỗi ngày chỉ biết đuổi theo nhân dân tệ chạy con còn có thời gian học nghiên cứu?"

"Chỗ nào chứ!" Hứa Kiêu Bạch hút nước ép cà chua nói: "Đây là sự nghiệp quan, được đồng chí Hứa chân truyền đó."

Có thể là từ nhỏ đã bị nhiễm vào tai nên cậu đã chứng kiến khoảng thời gian Hứa Tuấn Lân khi mua nhà vì muốn góp tiền mà tiết kiệm chi phí. Cũng đã chứng kiến khoảng thời gian Hứa Tuấn Lân vì lấy chứng chỉ mà thức đêm học tập. Càng chứng kiến đồng chí Hứa thất nghiệp, vì lo lắng cho việc trả góp tiền nhà mà đi xe tiết kiệm. Cho nên Tiểu Bạch đối với cuộc sống mài giũa là hiểu rõ.

Cậu không phải thiếu gia không ăn thịt thì không được như Vệ Hồng, cho nên trên phương diện kiếm tiền có chấp nhất vượt qua người thường.

Lúc này điện thoại di động của Hứa Kiêu Bạch vang lên, cậu nhận điện thoại nói: "Chào chú Lục."

Lục Thành Nghiễm ở đầu dây bên kia giật mình, điều này không giống với giọng điệu nói chuyện của Tiểu Bạch lúc bình thường? Ngay sau đó hắn hỏi: "Đang ở cùng với ba cậu à?"

"Đúng vậy, chú Lục." Hứa Kiêu Bạch lễ phép trả lời.

Lục Thành Nghiễm ở đầu kia nhẹ giọng cười cười, cũng chỉ có ở trước mặt học trưởng Tiểu Bạch mới là một hài tử đứng đắn.

Hắn cũng thu hồi thái độ muốn trêu chọc đứa nhóc hai câu, nghiêm túc nói: "Vậy xem ra là không cần tôi đi đón cậu rồi?"

Hứa Kiêu Bạch nói: "Không cần đâu chú, ba đến đón tôi về rồi."

Lục Thành Nghiễm đáp một tiếng nói: "Thay tôi ân cần hỏi thăm học trưởng."

Hứa Kiêu Bạch miễn nhiễm nói: "Chính chú đi nói với ba tôi đi. Ba tôi đang lái xe này."

Lục Thành Nghiễm đầu đầy hắc tuyến, biết rõ hắn không dễ đối mặt với Hứa Tuấn Lân, tiểu tử này nhất định là cố ý.

Có điều là hắn vẫn kiên trì nói: "Học trưởng, ngài tới đón Tiểu Bạch sao?"

Hứa Tuấn Lân đáp: "Đúng vậy, hai ngày trước đều là cậu đón thằng bé sao? Đúng là phiền toái cậu rồi, kỳ thật cứ để cho thằng bé bắt taxi trở về là được."

"Không có gì." Lục Thành Nghiễm nói: "Tôi chỉ là thuận đường mà thôi, vừa vặn mấy ngày nay Ngô Đồng Kính mở cửa, tôi muốn tới đây nhìn xem tình hình."

"Được, hôm nào cậu đến nhà ngồi đi, tôi sẽ nấu canh cá mà cậu thích ăn mời cậu."

Mỗi lần cùng Hứa Tuấn Lân nói chuyện phiếm, Lục Thành Nghiễm đều cảm thấy rất ấm áp, tựa như người nhà vậy.

"Được, hôm nào tôi nhất định sẽ đến, vậy tôi cúp máy trước đây. Học trưởng lái xe chú ý an toàn."

Sau khi cúp điện thoại, Lục Thành Nghiễm thở ra một hơi, không biết vì sao hắn lại khẩn trương vô cùng. Hắn bỗng nhiên ý thức được, loại cảm giác khẩn trương này của mình vì sao giống như con rể tương lai lần đầu tiên gặp mẹ vợ vậy?

Loại ý nghĩ này khiến Lục Thành Nghiễm hoảng sợ, hắn lắc lắc đầu, lấy chìa khóa khởi động xe, rời khỏi địa điểm quay phim chỗ đoàn làm phim mà Tiểu Bạch quay.

Sau khi về đến nhà, Hứa Kiêu Bạch giúp Hứa Tuấn Lân vặt rau rửa rau. Hứa Tuấn Lân rửa sạch hải sản một chút, tính toán làm nước sốt hấp hải sản.

Nhìn Hứa Kiêu Bạch thích ăn cà chua sống như vậy, y lại làm một ít salat cà chua. Xào một ít cải chíp, nấu thêm cháo, bữa tối coi như đã hoàn thành.

Lúc ăn cơm, Hứa Tuấn Lân nói: "Ba đăng ký cho con lớp dậy học lái xe, con đi học một chút đi."

Hứa Kiêu Bạch ăn cà chua nói: "Vâng!"

Hứa Tuấn Lân nhìn cậu vẫn luôn ăn cà chua nói: "Con sao vậy? Không phải lúc nào cũng ăn mãi cái này được, không được kén ăn, như vậy mới có thể cân bằng dinh dưỡng. Cẩn thận ăn quá nhiều lại axit dạ dày, dạ dày sẽ không thoải mái."

Hứa Kiêu Bạch nuốt cà chua trong miệng nói: "Không đâu, con cảm thấy rất thoải mái khi ăn vào dạ dày cơ. Mùa hè khẩu vị không tốt, con muốn ăn một ít đồ chua chua ngọt ngọt cơ."

Bóc mấy con tôm cho Hứa Kiêu Bạch, Hứa Tuấn Lân đẩy nước chấm đến trước mặt Tiểu Bạch nói: "Cũng đừng tham lam, về sau con sẽ biết hậu quả."

Hứa Kiêu Bạch ngoan ngoãn ăn tôm, cảm thấy đồng chí Hứa thật sự là tâm không xong. Sau khi ăn xong, thấy Hứa Tuấn Lân lại gắp cho cậu mấy con sò điệp, lập tức giơ tay lên nói: "Ba! Ba mau cùng Vệ thúc sinh cho con một đứa em trai đi. Con cũng có thể được giải phóng."

Tay gắp thức ăn cho cậu của Hứa Tuấn Lân chậm lại, chột dạ hắng giọng nói: "Ít nói bậy, ba chỉ cần một đứa con thôi."

Hứa Kiêu Bạch nói: "Vậy sao được chứ? Vệ thúc không có con, ba ở bên chú ấy không sinh một đứa, cuộc sống hôn nhân sẽ không vững chắc. Hai người có kết tinh của tình yêu thì sẽ có nhiều ràng buộc hơn. Bằng cách này, con có thể an tâm giao ba cho thúc ấy. Nếu không, không phải bất cứ lúc nào cũng phải đối mặt với việc chia tay sao?"

Hứa Tuấn Lân muốn nói lại thôi, y thầm nghĩ con không phải là con của chúng ta sao? Nhưng y vẫn không nói ra, chuyện phát sinh hôm nay càng làm cho y kiên định do dự của mình là đúng.

Mẹ của Vệ Trạch An Vệ lão phu nhân đi Tập đoàn Trạch An. Hai người ở trong văn phòng hơn một tiếng đồng hồ, sau khi Vệ lão phu nhân rời đi, thần sắc Vệ Trạch An không dễ nhìn lắm. Hứa Tuấn Lân không hỏi, nhưng y phỏng đoán hẳn là có liên quan đến quyền thừa kế đi.

Cho dù là nói đến quyền thừa kế, hẳn là cũng là về vốn liếng của Vệ thị. Dù sao Tập đoàn Trạch An là sản nghiệp tư nhân của Vệ Trạch An. Y cái khác không rõ ràng lắm nhưng về tài chính qua lại vẫn rất rõ ràng. Mấy ngày nay y cũng đang triệt để điều tra một ít sổ sách cũ, cố gắng đem tất cả sổ sách của Tập đoàn Trạch An xử lý rõ ràng.

Thu dọn thức ăn thừa, Hứa Tuấn Lân nói với Tiểu Bạch: "Có yêu thì sẽ có chia tay, giống như con và Trần Trình vậy. Vì vậy, đừng cảm thấy rằng đối phương là một người tốt liền đặt tương lai của mình vào người đó. Tiểu Bạch, đạo lý này ba trước kia đã dạy con rồi đi?"

Hứa Kiêu Bạch: Được rồi, cậu lại bị dạy dỗ rồi.

Buổi tối Hứa Kiêu Bạch xem chương trình bản giải trí liền nghe thấy điện thoại di động của Hứa Tuấn Lân vẫn luôn vang lên. Sau khi đổ chuông bảy tám lần, cuối cùng ba liền nhận nó. Sau đó thay đổi bộ quần áo, gõ cửa phòng Tiểu Bạch nói: "Ba sẽ trở về muộn, con cứ ngủ trước đi, không cần phải để cửa cho ba đâu."

Hứa Kiêu Bạch đáp một tiếng nói: "Vậy ba nhớ chú ý an toàn."

Lúc này cậu vừa vặn lướt được một ít bài tuyên truyền của Trần Trình về giải trí, lần này tạo thế ngút trời đất, lại có đoàn làm phim mới chạy ra nhận lãnh, tỏ vẻ Trần tiểu thịt tươi sẽ xuất hiện trong bộ phim ngôn tình đô thị tiếp theo của bọn họ. Có thể nói, hắn lại nhảy về phía trước được một bước lớn.

Tắt iPad, Hứa Kiêu Bạch lại bắt đầu suy nghĩ những lời của Hứa Tuấn Lân. Cậu cảm thấy đồng chí Hứa nói có đạo lý, cho dù hiện tại ba đang yêu đương với Vệ Trạch An, cho dù giữa bọn họ có con, tương lai như thế nào cũng không có khả năng bởi vì sự tồn tại của một đứa bé mà bị ảnh hưởng gì. Nếu lão Hứa sinh thêm một đứa con, nhỡ may hôn nhân giữa bọn có thay đổi, người bị tổn thương vẫn là người sinh con. Bất luận đứa bé thuộc về ai, lão Hứa cũng không chịu nổi.

Cậu nhắm mắt lại, một trận buồn ngủ ập tới, Hứa Kiêu Bạch ngáp một cái, chìm vào giấc mộng đen. Nói đến cũng kỳ quái, lúc này mới hơn mười giờ, sao lại buồn ngủ thành như vậy rồi? Hứa Kiêu Bạch gần như ở một giây còn chưa kịp suy nghĩ vấn đề này liền mơ mộng.

Cậu mơ thấy mình đang ở bên cạnh một hồ sen nối khắp một mảng trời đất, một bên hái đài sen cực lớn ăn, một bên nhìn về phía chân trời có một đóa tường vân bảy màu.

Thật kỳ lạ, đây có phải là nhịp điệu của sự giàu có không?

Mà Hứa Tuấn Lân sau khi xuống lầu, liền nhìn thấy Vệ Trạch An đang ngồi trong xe hút thuốc, cửa xe mở, không bật đèn. Tàn thuốc ở trong xe rõ ràng đã được dập tắt, nhìn ra được tâm tình hắn không tốt lắm.

Bên ngoài không biết khi nào trời đã đổ mưa, y run rẩy đi về phía xe. Vệ Trạch An ngẩng đầu nhìn thấy y liền dập tắt điếu thuốc đi về phía y. Cũng cởϊ áσ khoác âu phục của mình ra khoác lên đầu Hứa Tuấn Lân.

Hai người ngồi vào trong xe, Vệ Trạch An không nói lời nào, Hứa Tuấn Lân cũng không hỏi, yên lặng chờ hắn mở miệng.

Cuối cùng Vệ Trạch An nói: "Tiểu Lân Tử, chúng ta kết hôn đi!"

Hứa Tuấn Lân đột nhiên nhìn về phía Vệ Trạch An, nhíu mày nói: "Anh điên đấy à?"

Vệ Trạch An nói: "Tôi không điên. Tôi đã chịu đủ rồi. Nửa đời trước đều là vì người khác sống, quyền thừa kế Vệ gia, tất cả mọi thứ Vệ gia, đó đều không phải là thứ tôi muốn, chỉ có em mới là thứ tôi chân chính muốn mà thôi. Vốn liếng Vệ thị những năm gần đây vết nứt to khổng lồ, nói ra danh tiếng thì dễ nghe nhưng trên thực tế chỉ là một cái vỏ rỗng. Chị dâu tôi liên tục đầu tư mấy dự án, tất cả đều trôi dạt. Biết rõ nó là một cái bẫy mà vẫn cố tình ôm cả nhà nhảy xuống hố. Nếu không phải tôi lần lượt lau mông cho bọn họ, vốn liếng Vệ thị đã sớm bay hết rồi. Bây giờ còn không biết xấu hổ, mặt dày đến xin cổ phần của tôi! Nói cái gì mà Vệ Hồng lớn rồi, tôi làm chú nên vì nó suy nghĩ một chút. Mẹ nó, nếu tôi không phải vì nó mà nghĩ tôi đã sớm mặc kệ nó rồi! Nhưng trong lòng bọn họ cũng không phải không đếm, tiểu vương bát đản Vệ Hồng này lại không có nửa điểm đầu óc kinh doanh! Từ nhỏ đã bị mẹ tôi cùng chị dâu tôi chiều quen đến ngũ cốc bất phân, tiêu tiền ngược lại cho tới bây giờ chưa từng nương tay!"

"Tôi lấy roi quất qua hai lần, nó ngược lại sợ tôi. Nhưng mỗi lần giáo huấn xong mẹ tôi cùng chị dâu liền khóc trời kêu đất. Một người thì khóc cho đứa con trai lớn chết của mình, một người thì khóc cho người chồng chết của mình. Mẹ nó chứ... Nói với tôi là xen vào việc của người khác, bọn họ nguyện ý nuôi một phế vật tôi cũng không được quản. Nhưng Tập đoàn Trạch An là một mình tôi dốc sức, không dùng nửa hào vốn Vệ thị của bọn họ, bọn họ làm sao không biết xấu hổ đến tìm tôi đòi cổ phần? Tôi không cho! Xem họ có thể làm gì được tôi!"

Nghe đến đây Hứa Tuấn Lân đại khái biết hắn hôm nay vì sao buồn bực. Muốn chiếm tiện nghi của Diêm Vương sống Vệ Trạch An, chỉ sợ bọn họ đã tính toán sai rồi. Không biết vì sao Hứa Tuấn Lân có chút nghẹn cười nói: "Nếu trong lòng anh đã biết, như thế nào còn mất hứng như vậy?"

Nghe Hứa Tuấn Lân nói, Vệ Trạch An có chút ngoài ý muốn nhìn về phía y nói: "Sao em không khuyên tôi rộng lượng một chút? Dù sao cũng là người nhà của mình, phù sa không chảy ruộng ngoài, cho dù cho cháu trai chút cổ phần thì có làm sao? Dù sao cũng là cháu ruột có quan hệ huyết thống?" Gần đây hắn nghe được những luận điệu này, lỗ tai đều sắp nghe ra kén.

Trên mặt Hứa Tuấn Lân lộ ra vài phần rối rắm nói: "Vệ Trạch An anh là người sẽ cho phép người khác chà đạp lên tâm huyết mình sao?"

Rốt cục, Vệ Trạch An buồn bực cả ngày bây giờ cũng nở nụ cười. Hắn mạnh mẽ ôm Hứa Tuấn Lân, ở trên môi y hôn một cái, chọc cho Hứa Tuấn Lân từng trận lạnh mắt. Có điều là có một điểm có thể thừa nhận, Vệ Trạch An tuy rằng cũng là từ nhỏ sống ưu đãi, nhưng lại không có bất kỳ khuyết điểm nào khiến người ta chỉ trích.

Hắn tự tin phô trương cuồng ngạo bất kham, hắn cũng thông minh lễ phép cần học không bỏ học, nếu không Hứa Tuấn Lân vì sao lại thích hắn? Ngoại trừ một phen thâm tình kia, đây chính là ưu điểm đáng nhớ trên người hắn.

Thân là một phú nhị đại, hắn không say rượu không gây chuyện, không tụ tập mọi người ẩu đả. Lịch sử lớn nhất thì là ở trường bá ôn nhu nhất. Lịch sử đen tối lớn nhất chính là cưỡng đoạt hào đoạt Hứa Tuấn Lân, cũng cho Hứa Tuấn Lân hai năm cuộc sống như bảo vật.

Vệ Trạch An nói: "Em nói đúng, Tập đoàn Trạch An là tâm huyết nửa đời này của tôi. Sau khi chia tay với em, tôi đặt tất cả năng lượng của mình vào công ty. Đối với tôi àm nói, đó là con tôi. Tôi không kết hôn không có con chỉ để điều hành công ty này. Cho nên..."

Nửa đoạn đầu, dù là Hứa Tuấn Lân cũng bị cảm động, nhưng mà nửa sau...

"Tôi đã chuẩn bị cho em hai hợp đồng, đó là về việc chuyển nhượng cổ phần. Năm phần trăm là dành cho em, năm phần trăm là cho Tiểu Bạch. Đương nhiên, những cổ phần này em tạm thời thay Tiểu Bạch giữ lấy, đừng dọa thằng bé. Tôi dùng mười phần trăm cổ phần làm sính lễ, em gả tới đây, số tiền này vẫn là của nhà chúng ta. Em tính xem, vụ làm ăn này có phải là rất có lợi hay không?"

Hứa Tuấn Lân:...

May mà hôm nay tâm tình Vệ Trạch An không tốt mà vẫn cố ý xuống xe an ủi y, y sớm nên biết, tên này không nói ra được cái gì đàng hoàng mà.

Y đem việc chuyển nhượng cổ phần kia cùng đẩy trở về nói: "Nếu anh không sao vậy thì về sớm một chút nghỉ ngơi đi. Mưa càng lúc càng lớn, trở về quá muộn sẽ không an toàn."

Vệ Trạch An xuống xe giữ chặt Hứa Tuấn Lân nói: "Tiểu Lân Tử, tôi đang nói chuyện nghiêm túc với em đấy! Tôi đã xuất ra thành ý lớn như vậy rồi, rốt cuộc em có đồng ý kết hôn với tôi không?"

Hứa Tuấn Lân nói: "Vệ Trạch An, anh coi kết hôn là trẻ con qua nhà chơi qua chơi lại sao? Anh không chỉ phải giải thích cho chính mình, cho gia đình của anh, mà còn cho nhân viên công ty của anh nữa. Mà tôi, cũng phải ngẫm lại làm thế nào cùng Tiểu Bạch nói chuyện. Còn nữa, giữa chúng ta cũng chẳng qua là ngủ qua một lần quan hệ. Tôi đã bao giờ nói qua muốn cùng anh bàn chuyện hôn nhân luận gả rồi sao?"

Vệ Trạch Anh ngoáy tai nói: "Tôi không cần phải giải thích với người không quan trọng, ngược lại Tiểu Bạch... Quả thật phải nói chuyện với thằng thật kỹ." Tốt xấu gì cũng là con riêng, tương lai về sau họ còn phải sớm chiều ở chung.