Có Hai Hào Môn Tranh Nhau Cho Tôi Kế Thừa Gia Nghiệp

Chương 19: Chọc ghẹo

Hắn muốn nhắc nhở Tiểu Bạch một chút, không nên trêu chọc lung tung, trêu tới trêu lui sẽ xảy ra chuyện. Có điều là bề ngoài hắn vẫn là vân đạm phong khinh, đem nội tâm sóng to gió lớn bao bọc kín mít.

Tiểu Bạch ngược lại khôi phục nhanh, biểu tình thoáng cái liền bay đi. Cậu hiển nhiên cũng không muốn cùng Lục Thành Nghiễm đàm luận chuyện tối hôm đó, vì thế mở đề tài nói khoa tay múa chân: "Có điều là nói đi cũng phải lại nói lại, Vệ thúc thật sự là thủ đoạn cao tay mà, nhanh như vậy liền bắt được đồng chí Hứa rồi. Động tay động chân, giống như này này."

Lục Thành Nghiễm theo bản năng lau mồ hôi lạnh lên trán, thầm nghĩ ba nhóc và Vệ Kiêu hai mươi năm trước yêu đương có thể so với chuyện này quá đáng hơn ấy. Đối với những thứ này, Hứa Tuấn Lân cũng từng nói qua với Lục Thành Nghiễm. Y nói mình là nhóm máu A lại là cung Bọ Cạp, cố chấp, thâm tình, đối với tìиɧ ɖu͙© cũng tương đối trầm mê.

Y cũng không lảng tránh những thứ này, tuy rằng y và Vệ Kiêu cái gì nên làm đều đã làm, nhưng y vẫn là trạng nguyên trong thành phố, mỗi lần thi vẫn đều là đệ nhất lớp. Cho nên hiện giờ hắn đối với Tiểu Bạch cũng là thái độ này, chỉ cần không ảnh hưởng đến học tập, tam quan ngay thẳng, trưởng thành, thì cậu đều có quyền tự do làm chủ của mình.

Lục Thành Nghiễm nói: "Đó chính là ba cậu, cậu không thể tùy tiện nghị luận sau lưng ông ấy."

Hứa Kiêu Bạch u sầu không được nói: "Đừng nói nữa, tôi cũng không dám về nhà, không biết sau khi trở về sẽ nói với đồng chí Hứa như thế nào đây. Tôi thậm chí có thể tưởng tượng được mẹ Trần Trình nói như thế nào, bà ta nhất định sẽ nói là Tiểu Bạch nhà anh không xứng với A Trình chúng tôi, A Trình chúng tôi tìm được một thiếu gia nhà giàu, tiểu thiếu gia kia tính tình tốt lại có tiền, đi so với Tiểu Bạch nhà các người tốt hơn gấp bao nhiêu lần."

Trầm mặc một lát, Lục Thành Nghiễm hỏi: "Lúc trước tại sao cậu lại tìm bạn trai trong khu rác đó?"

Hứa Kiêu Bạch nói: "Cũng không thể nói như vậy, mẹ Trần Trình là người nghèo, chưa từng sống qua cuộc sống tốt đẹp gì. Đột nhiên có tiền liền có chút ôm không được. Trần Trình trước đây cũng là một người giản dị, hơn nữa... Hắn trông đẹp trai. Trong mấy con hẻm của chúng tôi, hắn xem như là tử tế nhất, đương nhiên không thể so sánh với tôi. Chúng tôi lớn lên cùng nhau, hắn lớn hơn tôi 3 tuổi, chu đáo và chăm sóc tôi. Những đứa trẻ lớn lên trong một gia đình cha mẹ đơn thân như chúng tôi, thứ thiếu thốn nhất chính là tình yêu, làm gì có thể chiếm được trái tim của mình hơn là một người yêu mình chứ? Dù sao cũng chỉ là... Thôi quên đi. Ba tôi cũng không phản đối, tôi cũng không bị ảnh hưởng đến việc học. Có một lần thi đứng thứ hai, ba tôi mới nhắc nhở tôi một chút, để cho tôi chú ý chừng mực."

Lục Thành Nghiễm hỏi: "Vậy tại sao cậu lại thi vào khoa diễn xuất của đại học H? Trường này tuy không tệ, nhưng khoa diễn xuất... cũng không phải là một khoa tốt." Dù sao bên cạnh trường kia chính là học viện hý kịch thành phố H, là trọng điểm quốc gia, đó mới là khoa chính quy.

Hứa Kiêu Bạch che mặt nói: "Còn không phải đầu óc nóng lên, muốn đi tìm Trần Trình sao. Ba tôi muốn tôi thi khoa tài chính, nhưng nhìn tôi nhân duyên tốt như vậy, bộ dạng lại dễ nhìn, cảm giác có thể đi con đường diễn xuất này cũng không tệ. Dù sao ba tôi cũng rất cởi mở, ông cảm thấy việc học tập tốt của đứa trẻ không phải là trọng tâm, bất luận trong bất kỳ tình huống nào cũng có thể sống sót tốt mới là quan trọng nhất."

Tam quan của Hứa Tuấn Lân vẫn rất chính trận, Lục Thành Nghiễm ở chung với y mấy năm đó cũng cảm nhận được. Y là một người nam nhân dịu dàng và mạnh mẽ, trong khi những người khác muốn thể hiện bản thân, y đã ẩn đằng sau hậu trường. Nếu như một khi trước đài không thu được, y lại có thể ngăn cơn sóng dữ.

Người này, bất luận ai mà ở chung với y lâu, đều sẽ cảm thấy y có độc, muốn ở chung với y.

Cúi đầu nhìn đồng hồ, Lục Thành Nghiễm nói: "Về sớm một chút đi. Hơn 10 giờ rồi, nếu cậu không trở về anh ấy sẽ lo lắng."

Lúc này, trong mắt Hứa Kiêu Bạch lộ ra vài phần hồ nghi hỏi: "Anh ấy? Chú Lục, hình như chú rất quan tâm đến ba tôi đấy? Không phải là... Chú thích ba tôi chứ?" Ánh mắt Hứa Kiêu Bạch dần dần trở nên khϊếp sợ nói: "Douma, đừng như vậy chứ, tình tiết này quá khiến người ta khó có thể tiếp nhận rồi."

Lục Thành Nghiễm cho cậu một cái cốc đầu nói: "Nói bậy, tôi đưa cậu đi lên đi?" Tuy rằng lúc trước hắn đúng là theo đuổi Hứa Tuấn Lân, nhưng khi đó tuổi trẻ vô tri, hơn nữa học trưởng cũng không thích hắn.

Hứa Kiêu Bạch xua xua tay nói: "Quên đi, tôi tự đi lên, chú cũng về nhà sớm một chút đi. Đừng quên trả lời tin nhắn của chị Tình Văn đấy, người ta có thể chờ tin nhắn đáp lại của chú đến nửa ngày đấy."

Nói xong hai người nói lời tạm biệt với nhau, mỗi người về nhà của mình.

Lục Thành Nghiễm tìm được xe của mình, vừa định mở cửa xe, lại nhìn thấy Vệ Trạch An chắn trước cửa xe mình, vẻ mặt kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn hắn.

Lục Thành Nghiễm bất đắc dĩ hỏi: "Có phải đã sớm phát hiện ra rồi không?"

Vệ Trạch An nói: "Lúc cậu và Tiểu Bạch nghe lén tôi đã thấy rồi, sao cậu vẫn giống như trước đây thế? Bây giờ còn học cách nghe lén? Tôi đã nói với cậu rất nhiều lần rồi, Hứa Tuấn Lân cả đời này cũng sẽ không thích cậu. Em ấy chưa bao giờ thích cậu trước đây là vậy, hiện tại lại càng không."

Lục Thành Nghiễm hắng giọng nói: "Anh hiểu lầm rồi, tôi đối với học trưởng chỉ có tôn kính, không có yêu thích."

Vệ Trạch An nói: "Tốt nhất là như vậy, còn nữa, tránh xa Tiểu Bạch ra một chút! Con trai của Hứa Tuấn Lân, cũng chính là con trai tôi, nó có quan hệ gì với cậu sao? Đừng nghĩ đến việc tìm được gì, đứa trẻ này rất đơn thuần, cậu không được dậy hư đứa trẻ."

Đơn thuần? Trong lòng Lục Thành Nghiễm có chút đồng tình với Vệ Trạch An, hắn muốn nói cho người này biết, Tiểu Bạch vẻ ngoài cũng không phải là ngoan ngoãn như vậy. Tiểu hồ ly này là khoác lên mình một tấm da cừu non trắng nõn, trên thực tế chủ ý quỷ nhiều lắm.

Có điều là Vệ Trạch An người này chính là một mãng phu hoàn toàn dựa vào tư duy nửa người dưới. Hắn thích Hứa Tuấn Lân, sẽ toàn tâm toàn ý thích y, thậm chí cũng sẽ yêu thương cả hài tử của y. Điểm này Lục Thành Nghiễm mười tám năm trước đã biết, cho nên khi hắn biết được tin tức bọn họ chia tay liền thập phần khϊếp sợ.

Tuy rằng sau này hắn mới biết Vệ Kiêu chính là Vệ Trạch An, hắn cũng là sau này mới hiểu được, Hứa Tuấn Lân vì sao lại chia tay Vệ Kiêu.

Vì thế hắn nhìn thoáng qua Vệ Trạch An nói: "Chuyện của tôi và Tiểu Bạch không cần anh quan tâm. Nhưng tôi hy vọng lần này, anh sẽ không làm đàn anh thất vọng một lần nữa."

Nói xong hắn cũng không muốn nói gì với Vệ Trạch An nữa, đẩy cánh tay hắn ra, ngồi vào trong xe.

Hứa Kiêu Bạch đi thang máy lên lầu, cửa không đóng, Hứa Tuấn Lân đang ngồi trong phòng khách xem kênh tài chính. Cậu vào cửa lặng lẽ thay dép lê, đóng cửa lại, làm bộ vô sự phát sinh chào ba một tiếng rồi xoay người liền đi về phía phòng mình.

Hứa Tuấn Lân trong nháy mắt cầm lấy điều khiển từ xa trong tay, tắt TV, cũng nghiêng người hô: "Tiểu Bạch, chúng ta nói chuyện được không?"

Hứa Kiêu Bạch thè lưỡi, xem ra tối nay là trốn không thoát rồi.

Vì thế cậu lui trở về, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Hứa Tuấn Lân, một bộ thái độ cúi đầu nghe giáo huấn.

Không nghĩ tới Hứa Tuấn Lân lại tiến lên ôm cậu, cũng vỗ vỗ bả vai cậu nói: "Yêu đương chia tay là chuyện rất bình thường, chỉ cần nhanh chóng thoát khỏi nó, đừng bởi vì chuyện này làm cho mình quá thương tâm là tốt rồi."

Hứa Kiêu Bạch thoáng thở phào nhẹ nhõm nói: "Con... Không đau lòng gì đâu, Trần Trình không đáng."

Hứa Tuấn Lân gật gật đầu nói: "Con có thể nghĩ thông thoáng là tốt rồi, còn có thể lại có mối tình tiếp theo chờ con." Hứa Tuấn Lân cảm thấy điểm này Tiểu Bạch làm tốt hơn y rất nhiều. Có điều là cũng là do tính cách, Tiểu Bạch là cung Song Tử, cậu thích mới mẻ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cho dù gặp phải trắc trở tình cảm cũng rất nhanh có thể bước ra.

Ngay sau khi Hứa Kiêu Bạch cảm thấy mình đã vượt qua cửa ải này, Hứa Tuấn Lân lại nói: "Được rồi, chuyện này chúng ta không cần nhắc tới nữa. Nói đi, tại sao con lại chia tay? Sao con không nói cho ba biết? Bạn trai mới của Trần Trình lại là chuyện gì xảy ra nữa?"

Ba câu hỏi liên tiếp đều hỏi đến chân đau, nhưng lại không thể không trả lời. Bởi vì đồng chí Hứa thường sẽ không quản chuyện riêng tư của cậu, nhưng nếu y hỏi qua, như vậy sẽ biểu thị chuyện này y rất quan tâm, nếu cậu mà không nói thì hậu quả rất nghiêm trọng.

Vì thế Hứa Kiêu Bạch bĩu môi, nhỏ giọng bức bách nói: "Không phải ba đã nói là không đề cập tới rồi sao, sao lại còn hỏi nhiều vấn đề như vậy."

Hứa Tuấn Lân không nghe rõ hỏi: "Cái gì?"

Hứa Kiêu Bạch lập tức nói: "Không có gì đâu ba, Trần Trình hắn tìm được một bạn trai phú nhị đại liền đá con. Bạn trai hắn sắp xếp cho hắn một vai nam ba, thù lao phim rất cao, phân cảnh cũng rất đầy đủ, so với nam hai còn nhiều hơn. Lúc đó ba thất nghiệp, suốt ngày đi ra ngoài, con thấy lại lấy chút chuyện nhỏ này ra làm phiền ba cũng không có lý đi nên mới không nói cho ba biết. Còn nữa... Bạn trai mới của Trần Trình tên là Vệ Hồng."

Hứa Tuấn Lân:...

Tuy rằng y chưa từng gặp qua Vệ Hồng nhưng y cũng biết Vệ Trạch An có một đứa cháu trai, cũng đồn rằng cháu trai này là người thừa kế của hắn. Vệ gia là một gầu nước đυ.c, từ mười tám năm trước y đã biết rõ. Tuy rằng trong lòng y rõ ràng, mình không nên ở trên người hắn vấp ngã lần thứ hai.

Nói y không có tiền đồ cũng được, không biết hối cải cũng được. Cho dù cuối cùng y và Vệ Trạch An cũng không thể đi đến cuối cùng nhưng y vẫn không thể kiềm chế được, chấp nhận những hành vi vượt quá giới hạn của hắn đối với mình.

Mi tâm Hứa Tuấn Lân nhíu lại, hai ba con bọn họ mắc nợ Vệ gia sao?

Trong lòng y âm thầm có ý nghĩ, ngày mai y nhất định phải tìm Vệ Kiêu nói chuyện cho tốt, có một số chuyện cũng phải nói rõ ràng. Hắn không muốn để cho Tiểu Bạch vào cái gầu nước đυ.c Vệ gia này được. Nếu để Vệ Trạch An biết thân thế của Tiểu Bạch, hắn tất nhiên sẽ bồi thường, nhưng nếu để vị anh cả Vệ gia kia biết, Tiểu Bạch không biết sẽ phải đối mặt với tình cảnh gì đây.

Thấy ba mình như có điều suy nghĩ, Hứa Kiêu Bạch đã ôm bả vai y nói: "Ai nha, tóm lại, ba ở trong công ty cẩn thận Vệ Hồng kia nhiều chút là được. Có điều hắn cũng không biết ba là ba con, nếu hắn biết cũng không cần sợ hắn. Dù sao Vệ thúc thúc kia thích ba, hắn nhất định sẽ che chở ba. À, đúng rồi đồng chí Hứa, ba và Vệ thúc thúc tiến triển thế nào rồi? Đến bước nào rồi vậy?"

Nói xong Hứa Kiêu Bạch nháy mắt với Hứa Tuấn Lân nói: "Đã ngủ qua chưa?"

Hứa Tuấn Lân vỗ vào mu bàn tay cậu một cái nói: "Bớt nói bậy bạ đi, chúng ta chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường thôi."

Hứa Kiêu Bạch vẻ mặt kiểu có quỷ mới tin ba, trong miệng lại nói thêm câu: "À, đúng đúng đúng, là kiểu cấp 'trên dưới' kiểu đó. Con hiểu mà."

Hứa Tuấn Lân:...

Hứa Kiêu Bạch tiếp tục nhỏ giọng bức bách: "Cấp trên bình thường ai lại ở trong thang máy mà hôn người ta chứ, vừa rồi rõ ràng tay hắn đều sờ vào trong quần áo của ba, dính thành như vậy, còn không thừa nhận. Cung Bọ Cạp bọn ba chính là khẩu thị tâm phi."

Hứa Tuấn Lân:... Đột nhiên muốn đánh con mình rồi, làm sao đây?