Ta Chỉ Muốn Yên Ổn Tu Tiên

Chương 12: Sư tôn bình hoa

"Ngươi hỏi cái này làm gì?"

"Thì ta muốn hỏi xem ảo cảnh của huynh có giống ta không thôi."

"Không giống nhau đâu." Hồng Ảnh tiên quân ở một bên nhàn nhã lên tiếng.

"Tùy theo tâm thức mỗi người mà trận pháp sẽ biến ảo ra những cảnh tượng khác nhau. Mục đích là để xem xét khả năng ứng biến và sự lĩnh ngộ trong tu luyện của các ngươi."

"Thời gian ở bên trong càng lâu chứng tỏ khả năng lĩnh ngộ của các ngươi càng thấp. Nếu không vượt qua được mà trực tiếp ngất xỉu thì thiên phú của người đó vô cùng bình thường, khó có bước tiến dài trên con đường tu tiên."

"Ra thế." Lê Thanh Tùng gật gù tỏ vẻ đã hiểu, cậu có chút tò mò, "Trận pháp mà chúng con vừa vào có gì khác biệt không ạ?"

Hàm Tiếu phe phẩy quạt, nhìn cậu bằng ánh mắt vui sướиɠ trêu ngươi:

"Cũng không khác biệt gì, trận pháp thứ mười một kia là trận pháp tạo ra dành để khảo nghiệm những người có linh căn đặc biệt. Ví dụ đa linh căn như ngươi chẳng hạn."

"Nhưng mà trước giờ mới có gần chục người đi vào trong trận pháp này thôi. Và chỉ có ba trong số đó là vượt qua được khảo nghiệm, bao gồm hai người các ngươi."

Lê Thanh Tùng ngạc nhiên, đa linh căn thật sự khó tu luyện như vậy sao? Cũng may cách tu của cậu không giống người ở thế giới này, nếu không chắc cũng khó mà vượt qua được.

"Vậy sư tôn có biết người còn lại là ai không?"

Cậu rất muốn biết cái người vượt qua được khảo nghiệm kia sau đó đã đạt được thành tựu cao đến đâu.

Diệp Mặc cũng hơi tò mò, ánh mắt cùng hướng về phía sư tôn mới nhậm chức của mình.

Trầm mặc giây lát, Hồng Ảnh tiên quân aka Hàm Tiếu cứng nhắc đáp: "Là ta!"

"..."

Từ từ, hình như cậu vừa nhác thấy một chân tướng bị bỏ quên.

"Sư tôn cũng là đa linh căn?"

Người nào đó vô cùng bình tĩnh: "Đúng vậy."

"Cho con hỏi một chút, ngài tổng cộng có bao nhiêu thuộc tính linh căn vậy ạ?"

Hồng Ảnh tiên quân: "Năm."

Lê Thanh Tùng: "..."

Năm... là một con số tương đối nhiều!

Nghe nói người càng có nhiều linh căn thì càng khó tu luyện. Mà ở trong mắt tu chân giả, đa linh căn chẳng khác thường nhân là bao. Cho dù có thể tu luyện thì cũng chỉ dừng lại ở cấp bậc rất thấp như Luyện Khí, cao lắm thì có thể lên tới Kim Đan.

Sư tôn của cậu... rốt cuộc tu vi cao đến đâu?

Trông cái bản mặt đần thối của cậu, Hồng Ảnh tiên quân không cần đoán cũng biết thằng nhóc này đang nghĩ tới cái gì. Y tiến lên vỗ vai cậu, mỉm cười ra vẻ thần bí:

"Sao hả? Ngươi rất tò mò vi sư tu luyện thế nào đúng không?"

Lê Thanh Tùng gật đầu như giã tỏi, Hồng Ảnh tiên quân lại không tiết lộ mà nháy mắt vô cùng quyến rũ.

"Đợi ngươi chính thức bái sư rồi ta sẽ truyền thụ bí kíp cho."

Lê Thanh Tùng nghẹn họng, cảm giác như mình bị người ta dụ dỗ đưa vào tròng. Mới đầu cậu cứ tưởng vị phong chủ này là một nhân vật lợi hại, cho nên mới vội vàng đồng ý bái y làm sư phụ. Giờ nghĩ kĩ mới thấy mình đã quá sơ xuất khi chọn bến đỗ.

Tuy vậy, cậu vẫn ôm một tia hi vọng nhỏ nhoi. Sư tôn mỹ mạo của cậu dù gì cũng là người vượt qua khảo nghiệm thiên phú, còn lên làm phong chủ một phong, chắc hẳn tu vi không đến nỗi nào đâu ha?

Mới vừa tự an ủi như thế, cậu lại nghe được một chất giọng âm dương quái khí vang lên phía sau lưng.

"Xem nào, phong chủ bình hoa của chúng ta lại đến tuyển chọn đồ đệ kìa."

Lê Thanh Tùng quay đầu lại, trông thấy một nam nhân mặc y phục màu tím trang trọng, vẻ mặt kiêu căng đang khoanh tay bước đến. Theo sau hắn còn có vài vị đệ tử, xem chất liệu y phục thì hẳn là đệ tử nội môn.

"Sư huynh, ngươi đã chọn được ai chưa? Nếu không thì nhận đại vài tên ở đằng kia cũng được."

Hắn vừa nói vừa chỉ vào đám người có thiên phú bình thường đang đứng túm tụm ở một bên.

Lê Thanh Tùng và Diệp Mặc đều bất mãn nhăn mày. Người đàn ông này nói chuyện cũng thật thiếu tôn trọng người khác.

Trái với vẻ mặt khó chịu của hai người, Hồng Ảnh tiên quân lại rất bình tĩnh, khóe mắt cong cong nở nụ cười với hắn:

"Không phiền sư đệ nhọc lòng, ta đã chọn được đồ đệ ưng ý rồi."

Nam nhân áo tím híp mắt nhìn hai người Lê Thanh Tùng và Diệp Mặc đang đứng phía sau, nhếch miệng khinh thường:

"Chính là hai thằng nhóc mang đa linh căn tầm thường kia sao?"

"Quả nhiên sư phụ thế nào thì sẽ có đồ đệ thế đó, vật họp theo loài."

Lê Thanh Tùng thấy hắn khinh bỉ mình như thế, trong lòng tức đến ngứa răng. Âm thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà hắn xong, cậu mới dành ra một phút để ghim cái tên này trong đầu, ngày sau nhất định vả sưng mặt hắn.

Lại nói, tố chất tâm lý của sư tôn cậu cũng thật vững vàng, bị kháy đểu như thế mà còn có thể bảo trì thản nhiên như vậy.