Cậu vừa nghĩ vậy, làn sương mù màu trắng lại bất ngờ xuất hiện lần nữa, thấp thoáng bên trong còn có bóng dáng của một người.
"Ai đó?" Lê Thanh Tùng run run giọng hỏi.
Không thấy ai đáp lại, cậu bất chấp sợ hãi vội vàng lội sang bờ bên kia.
Ngay lúc sắp lên bờ, đột nhiên cả người cậu bị một lực đạo mạnh mẽ đè vào tảng đá bên bờ suối, hơi thở nóng bỏng xa lạ phả vào sau gáy.
Lê Thanh Tùng cảm nhận được đôi môi và đầu lưỡi của người nọ đang mυ'ŧ mát ở cần cổ, khẽ rùng mình, trong lòng kêu cứu không ngừng:
"Hệ thống, 001, mau cứu tao với, có biếи ŧɦái."
Hệ thống: [Tôi cảm nhận được người này không có ác ý, vì vậy... kí chủ hãy tự mình nghĩ cách thôi.]
Lê Thanh Tùng: "..."
Đm, cậu sắp bị tên biếи ŧɦái này hấp diêm rồi, như vậy còn không tính là ác ý hay sao?
Đúng là cái hệ thống vô trách nhiệm!
Trong lòng chửi bới hệ thống n lần, Lê Thanh Tùng vẫn không quên vận chuyển não bộ tìm cách thoát khỏi tình trạng hiện tại. Cậu lắp bắp cất tiếng:
"Đại... đại hiệp... à không, đạo hữu... ngươi có phải nhầm lẫn gì không, ta... ta là nam nhân hàng thật giá thật đấy."
Tên nam nhân này chắc chắn là thấy cậu quá đẹp nên mới nghĩ cậu là nữ nhân đi, không thể để hắn hiểu lầm tai hại như vậy được.
Ai ngờ người nọ nghe xong thì chỉ cười khẽ, răng nanh nhẹ cắn vào vành tai cậu, trầm thấp mở miệng:
"Ta biết ngươi là nam nhân. Cứu ngươi mấy lần như vậy, cũng nên thu chút lợi tức chứ nhỉ?"
Lê Thanh Tùng: "..."
Thu mẹ ngươi, ai cầu ai khiến ngươi hả?
Lúc cậu đang điên cuồng mắng chửi tên lưu manh mặt dày này, cho rằng đời trai tân của mình thế là đi tong, xa xa bỗng truyền đến thanh âm của người khác.
"Lê huynh, ngươi đang ở đâu?"
Là giọng của thiếu niên nhà giàu Trương Quân Giao.
Lê Thanh Tùng kinh hỉ, tính mở miệng gọi to, đột nhiên môi bị người chặn lại, nam nhân xa lạ hôn cậu một cách vội vàng mãnh liệt.
"Ưʍ... ư... buông..." Lê Thanh Tùng giãy dụa đẩy hắn nhưng chẳng hề suy suyễn, nam nhân vẫn bá đạo cắи ʍút̼ đôi môi hồng nhuận không chịu nhả ra.
Tiếng gọi của Trương Quân Giao ngày một gần hơn, loáng thoáng còn có tiếng nói chuyện của những người khác. Nam nhân hôn sâu một lát, sau đó mới không cam lòng rời ra:
"Tiểu mỹ nhân, lần sau gặp lại."
Hắn vừa dứt lời, bóng dáng chợt lóe lên rồi biến mất. Sương mù cũng dần dần rút đi.
Lê Thanh Tùng dựa vào tảng đá ven suối thở gấp, sau khi lấy lại tinh thần liền vội vàng vốc nước súc miệng rửa mặt. Gần hai mươi năm làm trai thẳng, lần đầu tiên hôn môi lại là với đàn ông, nghĩ lại thật không khỏe chút nào.
"Lê huynh?" Trương Quân Giao nghe thấy tiếng vục nước liền nhanh chóng đi về phía này, trông thấy bóng lưng thiếu niên đang ở dưới suối, có chút không xác định hỏi.
Lê Thanh Tùng ngẩng mặt lên, vui mừng nói: "Trương công tử... là ngươi sao, tốt quá, mới nãy bị ma tu kia bắt đi làm ta sợ muốn chết."
"May mà có các vị tiên hữu đến giải cứu, nếu không ta xong đời rồi."
Lê Thanh Tùng vừa nói vừa túm vạt áo leo lên bờ, Trương Quân Giao thấy cậu không xảy ra chuyện gì mới yên tâm đáp:
"Ngươi không sao là tốt rồi. Đi... chúng ta về trong thành thôi."
***
Từ sau lần bị ma tu bắt đi, Lê Thanh Tùng không dám bước chân ra khỏi cửa nhà trọ nữa, chỉ ru rú trong phòng chuyên tâm tu luyện. Đợi đến ngày tuyển chọn đệ tử của các tông môn, cậu mới ló đầu ra.
Trương Quân Giao nhìn thiếu niên có ngũ quan bình thường trước mặt, hơi thất vọng hỏi:
"Lê huynh, mặt ngươi...?"
Lê Thanh Tùng ho nhẹ một tiếng, không hề xấu hổ đáp: "Lần trước suýt bị kẻ xấu bắt đi, ta nghĩ có lẽ là do cái gương mặt hoạ thủy này gây nên, vì vậy liền dịch dung một chút."
Trương Quân Giao: "..." Này mà một chút gì, phải gọi là hủy dung mới đúng.
Lê Thanh Tùng xoa xoa nốt ruồi to chà bá bên mép trái, hài lòng vỗ vai y một cái: "Chúng ta đi thôi."
Trương Quân Giao giật giật khóe môi, thở dài xoay người đi theo.
Bọn họ đi tới nơi tuyển chọn đệ tử của các tông môn, đó là một quảng trường rộng lớn bên trong thành Huyền Vũ. Mỗi tông môn tự chiếm cho mình một vị trí rồi lập bảng thông báo, ai thấy hứng thú thì có thể hỏi thăm.
Lê Thanh Tùng cảm thấy nơi này trông càng giống một cái chợ hơn. Tông môn nào cũng gân cổ lên chào hàng với những người trẻ tuổi đi ngang qua, thật sự có hơi "mất giá".
Tất nhiên, cậu không biết đây chỉ là những môn phái nhỏ ít có tiếng tăm, vì vậy mới phải tích cực mời chào như vậy. Còn các tông môn có thực lực và địa vị trong tu chân giới, bọn họ vẫn còn chưa lên đài. Đây mới là mục tiêu của những thanh thiếu niên tìm tới nơi này.
"Nhìn kìa, đó là người của Phong Vân tông đấy."
"Kia là Thanh Liên phái có đúng không?"
"A, còn có Kim Vũ môn nữa kìa."
"Huyền Vũ tông, bọn họ cuối cùng cũng xuất hiện." Một thanh âm chứa đầy sự hưng phấn vang lên, khiến tất cả mọi người ở đây không khỏi dừng lại động tác ngoáy đầu nhìn theo.